↓↓ Chuyện Tình 2 Năm Trước Voz Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Em nói không ra tiếng, thở cũng không được, mặt đỏ như gấc…Lúc này trong đầu em lại hiện lên những suy nghĩ:
- A à em đang ở đâu? Về đây với anh, P nó đạp anh đến cỡ này…
Tức bỏ mama ra, con gái gì mà chanh chua dữ thế, nằm đấy ăn vạ luôn…
5p sau thì *CẠCH* cánh cửa màu trắng mở ra, và P đứng đó chống nạnh lên…Nhìn P mà mém tí nữa xịt máu mũi, thế nào nhỉ, quần đùi bó sát màu đen và cái áo trắng mà cái kiểu hở hai vai đấy các thím, lộ luôn cả nguyên mảng vai mà mảng ngực lên, cái áo ngắn làm hở lên một chút vòng 2 của P.
Em thì lúc này mắt hoa lên rồi, cơ mà vẫn…
- Đau không?
- Đau…
- Sợ không
- Sợ
- Thế mà còn láo à, dám rình em
- Anh có rình mô *giả giọng huế*
- Thôi ngay cái giọng đấy
- Dạ…à nhầm, ờ
- Đau thật không?
- Thật mà…hic
- Đau mà còn biết dê à, anh đang nhìn cái gì đấy
- Anh nhìn em mà (sao em tinh mắt thế)
- Nhìn vếu em thì có
Nói rồi P lao đến, giơ chân lênvà tính đạp xuống tờ rym em
- Này thì dê này
- Anh lạy em, van em đừng đạp anh, anh là cháu đức tôn
Nói rồi em lấy 2 tay bịt tờ rym lại quyết không cho địch manh động, cơ biết P nó hù mà kinh khủng quá, cá tính quá, mới đêm qua còn khóc huhu mà bây giờ đã thế này rồi
- *thằng nào cưới về chắc vô phúc nhà nó*…lẩm bẩm thế mà…
- Anh nói gì đấy
- Anh nói gì đâu
- Em đạp thật đấy
- …
P đỡ em đứng dậy, rồi dở áo em lên, nhìn vào cái bụng và bảo:
- Đau không anh
- Đau bỏ mẹ ra ấy chứ
- Cắt lưỡi đấy
Con gái gì mà dữ bỏ mợ…Rồi P dìu em vào phòng, đặt em nằm xuống giường và…
***
P dìu em vào phòng, đặt em xuống giường và vào phòng tắm giặt khăn nóng để đắp lên vùng bụng cho em
Sau cú đạp đó em cứ có cảm giác buồn nôn và muốn ọc ra ngoài, P thì lo lắm. Lúc nào mắt cũng long lanh ươn ướt như thể chỉ chờ để trực trào hết cả ra ngoài
*đậu mợ đánh người ta gần chết rồi còn bày đặt ra vẻ quan tâm*
Nói thì nói thế thôi, chứ em thì cũng phê ảo lòi ra đấy chứ
ĐƯợc nước làm tới, làm nũng rồi sai vặt bỏ mợ P ra luôn:
- Ui da đau quá
- Huhu, em xin lỗi,em không cố ý mà anh, em lỡ chân thôi mà
- Lỡ chân cái kiểu của em để cho anh chết lần nữa àh., lỡ chân nữa đi này, đạp đi này, đánh chết tôi luôn đi
- Huhu em không dám nữa mà, em xin lỗi anh mà…huhu
Được nước em làm tới vkl cơ mà troll em nó vui thật, em cứ thế troll một hồi thì bị lộ bài:
- Đau mà nói nhiều thế
- Ơ…
- Bố khỉ, troll em à, muốn chết sao
- …
Thế là ngồi im nghe em ấy giảng đạo…
Bỗng đang giảng đạo thì điện thoại rung…là điện thoại của P…
Thấy mặt P bỗng thay đổi thái độ…em ngạc nhiên lắm, chẳng hiểu như thế nào, cơ mà vẫn ngóng theo dõi tình hình, chỉ thấy P đi ra ngoài nghe điện thoại, khi P trở vào thì mặt mày đã tái mét và xanh hẳn đi.
- Em sao vậy P? Ai gọi vậy?
- …
- P à em sao vậy hả P?
- …
Vẫn im lặng, im lặng đến mức đáng sợ, lay người P, em cũng hoảng hồn lắm. Lay người P thì P giật mình:
- Không sao đâu anh àh
- EM sao vậy, đừng giấu anh, anh không phải con nít
- Em không sao
Rồi bỗng P khóc òa lên, làm em bồn chồn và lo lắng
- Em sao vậy hả P?
P càng lúc càng khóc nấc lên, càng khóc to lên. Em càng lo lắng, ôm P lại và thủ thỉ:
- Em nói anh nghe đi, anh vẫn nghe em mà. Có bao giờ anh bỏ rơi em đâu hả P? Là ai gọi cho em vậy
- Là mẹ A anh àh…
Vẫn khóc, và tiếng khóc tiếng nấc của P càng làm em lo lắng.
Nhưng tại sao vậy? Tại sao tim em lúc này càng ngày càng đập nhanh và mạnh hơn nữa…A, không lẽ là A sao? Không lẽ là A có chuyện gì sao?
Trời ơi, có ai hiểu cảm giác của tôi lúc này không?
Tay em run lên, có lẽ P cũng biết được cảm giác và suy nghĩ của em lúc này:
- Anh từ từ nghe em nói, anh đừng làm gì dại dột
Bỏ mặc P tôi chạy nhanh xuống cầu thang, để dong vội ra sân bay, mặc dù chưa bay nhưng ngồi chờ cũng yên tâm hơn. Suy nghĩ của tôi lúc đấy là như vậy…
P liền đuổi theo, nhưng lúc đấy mình lo lắng cực độ. Mặc dù chưa biết chuyện gì đã xảy ra…nhưng xét theo thái độ và cái cách mà P khóc nức nở như vậy thì cũng lờ mờ đoán ra được gì đó.
A ơi, em sao vậy? Em bị tai nạn? Không, em ốm sao? Không…Rốt cuộc là em bị như thế nào hả A?
- A đứng lại đi
- …
Vừa chạy xuống đến phòng khách thì P chụp được tay áo em và kéo giật em lại, lúc này theo quán tính em hất tay P ra làm em ấy té ngửa về phía sau…
*Uỵch* tiếng P té xuống, em giật mình, định thần quay lại. Thấy P vừa té xuống, mắt còn đang ướt và hơi nấc lên…
Em vội quay lại đỡ P dậy…Rồi im lặng nhìn P…P cũng vậy, không gian chìm vào im lặng…
Có lẽ im lặng là điều đáng sợ nhất, điều em sợ nhất là sự im lặng…Nhưng đến bây giờ em vẫn đang sở hữu cái sự im lặng đó
- Anh à, bình tĩnh nhé anh…
- …
- Anh hứa đi, hứa sẽ bình tĩnh khi nghe em nói…
- Em nói đi
- ANh phải hứa đi đã…anh hứa đi anh, đi mà. Anh hứa sẽ không sao đi
- EM NÓI ĐI
- huhu
Mình lỡ to tiếng, quát P. Lúc này trông mình ghê lắm, P sợ và rồi P lại khóc. Vừa khóc P vừa nói:
- A bị viêm màng não anh àh
- Cái gì? Em đùa anh sao? EM nói lại anh nghe xem nào. đừng đùa thế chứ
- A bị viêm màng não anh àh, em không đùa đâu, chuẩn bị chuyển sang giai đoạn 2 rồi, đó là lý do vì sao bố A bắt A về Sg, chỉ là để chữa trị và tiện thể chăm sóc cho A, A cũng muốn giấu anh. Vì sợ anh lo lắng…A sắp sang Singapore để chữa bệnh rồi…
- Em…em…đùa anh sao?
- Em giống đang đùa lắm sao hả anh anh ơi bình tĩnh lại đi, có thể chữa trị được mà anh
- Em tưởng rằng anh không biết bệnh đó chỉ có vacxin chứ chưa chữa được, em tưởng anh là thằng khờ sao…
Mình như chết lặn, tay chân run rẩy, đầu óc thật sự quay cuồng, mình choáng váng. Thật sự choáng lắm. Đứng dậy, nhưng té. Vâng, mình bị té. P thì chỉ nhìn mình và khóc.
Bình tĩnh đứng dậy và mồi điếu thuốc…đôi khi hút thuốc có thể giúp mình vơi đi nỗi buồn và che lấp đi phần nào suy nghĩ các thím nhỉ
- Tại sao em lại giấu anh?
- Em và A cứ nghĩ rằng sẽ khỏi, nhưng ngờ đâu bây giờ nó biến chứng lên giai đoạn 2
- Im đi, tại sao lại phải giấu? Em giấu em được gì? Tại sao em không nói cho anh biết sớm hả P
- Em xin lỗi, xin anh đừng vậy nữa
- Đi, ra sân bay ngay… Em lên rửa mặt nhanh lên, anh cho em 5p, anh ko đủ kiên nhẫn để đợi. Nhanh lên
P luống cuống chạy lên lầu rửa mặt và đánh lại chút phấn, mình cũng luống cuống cả lên…Gọi taxi…đợi tầm hơn 5p sau P chạy xuống, rồi hai đứa dong lên taxi phóng thẳng ra sân bay…
Ra đến sân bay ngồi đợi hơn 1 tiếng đồng hồ nữa thì làm thủ tục…thời gian đối với mình lúc này như là một cái gì đó, có một cái gì đó mình muốn níu kéo lắm, nhưng làm sao có thể níu kéo được thời gian đây
Đôi lúc dù trả giá đắt để được quay lại quá khứ mọi người vẫn chấp nhận mà phải không nhỉ? Và mình cũng thế!
Mình đi qua đi lại, rồi lại phóng ra ngoài rút điếu thuốc ra để hút…P có lẽ lúc này chỉ nhìn mình lắc đầu…
RỒi cũng đến giờ bay sau gần hai tiếng ngồi mòn mỏi và kèm theo đó là sự lo âu biểu hiện rõ trên khuôn mặt của mình…Bỗng một bàn tay nắm lấy tay mình…
- Tay anh lạnh quá, run quá…
Là P, mỗi người hồi hộp và lo lắng mình lại bị run tay, hút thuốc có thể giúp mình quên đi nó…
- Đừng lo anh àh…mình đi thôi anh, đến giờ bay rồi…
Ngồi trên máy bay mình chẳng có tâm trí nào để suy nghĩ bất cứ điều gì cả…P thì vẫn nắm chặt tay em…
- Tí nữa chú tài xế sẽ đưa mình về nhà A, A em cũng đi. Nên em không về nhà
- …
- Anh nói gì đi
- …lúc này trên mắt mình tự dưng cay cay, không kiềm kịp. Chảy một giọt nước mắt xuống…Rồi mình nhắm mắt lại…Mình là thế. Khóc cũng ko muốn bất cứ ai biết cả, lúc nào cũng muốn mạnh mẽ mà…...