↓↓ Truyện Bước Qua Yêu Thương Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Khi nghe ông Phùng nói như vậy, Nam Lâm cũng chỉ im lặng. Không phải anh đang phân vân mà anh biết rõ rằng, cho dù anh có đoạn tuyệt quan hệ với bố thì Trúc Diệp cũng sẽ không đồng ý. Cô ấy là một người con có hiếu cơ mà. Tuy nhiên, Nam Lâm lại hỏi một câu:
- Bố, nếu như An Lâm và Trúc Diệp xảy ra chuyện này thì bố sẽ chấp nhận đúng không? Bố sẽ làm ngơ mà cho qua đúng không?
Cả ba người đều nhìn Nam Lâm với ánh mắt ngỡ ngàng. Tại sao anh lại hỏi như vậy?
- Mày nói cái gì? – Ông Phùng gằn từng tiếng.
- Con đã nói những gì bố còn chưa nghe rõ sao? Chỉ sợ con nói lại sẽ làm bố không đứng vững – Nam Lâm nói thờ ơ.
Trúc Diệp hoảng hốt:
- Anh Nam Lâm, anh đang nói linh tinh cái gì thế? Đừng nói nữa, em xin anh! Đừng nói nữa.
Bà Hoa cũng chỉ kịp lắp bắp:
- An Lâm…và Trúc Diệp…nhất định không thể, nhất định không.
Nam Lâm cười nhạt rồi đứng dậy, anh hoàn toàn không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Còn ngồi đây nữa là đầu óc anh sẽ nổ tung. Cuối cùng thì anh cũng biết, mọi thứ đối với anh chỉ là hư vô, cứ ngỡ đã bắt được rồi, cứ ngỡ đã nắm thật chắc trong tay rồi. Nhưng tất cả chỉ là một thứ mà mắt thường không nhìn thấy được. Anh cũng không thấy được! Có những lúc, anh đã tưởng mình thành công rồi, mình đuổi kịp hạnh phúc rồi…Vậy mà ngỡ ra, anh lại chẳng có gì. Những lời nói của Trúc Diệp, đến cô ấy còn không dám chắc. Thế mà anh lại cứ tin, tin và cười như một thằng ngốc vậy.
An Lâm đang trên đường về nhà, bên ghế lái phụ là hộp bánh trung thu mà anh đã mua để tối nay cùng đón trung thu với gia đình. Tâm trạng An Lâm lúc này đanh dâng trào một thứ cảm xúc khó tả, anh rất nhớ Trúc Diệp. Cuối cùng thì ca phẫu thuật cũng thành công tốt đẹp, người nhà bệnh nhân đã giữ anh ở lại để tiếp đãi nhưng anh đã từ chối. Nỗi nhớ đã khiến anh suýt nữa thì không tập trung được cho ca phẫu thuật kia rồi.
An Lâm đỗ xe trước cổng, anh cầm hộp bánh và bước vào nhà. Ngay từ khi mới đặt chân vào nền gạch sáng và lạnh đến run người thì anh đã cảm nhận được một thứ không khí căng thắng đang vất vương. Nếu như là mọi năm, tết trung thu của cả nhà sẽ rộn ràng hơn nhiều. Dường như giờ đây nó đã bị cái thứ im lặng này nhấn chìm đến không còn dấu vết rồi thì phải. Anh vào phòng khách, chỉ thấy dì Hoa và Trúc Diệp ngồi ôm nhau khóc. Tiếng nấc của hai người hòa vào nhau khiến anh chẳng nhận ra ai là người buồn hơn. Chỉ thấy đôi vai của Trúc Diệp rung lên không ngừng, đôi vai gầy gò chống đỡ những tiếng nấc tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại hóa nặng nề đến không tưởng. An Lâm đi tới và đặt bàn tay mình lên vai Trúc Diệp hỏi khẽ:
- Trúc Diệp, có chuyện gì thế?
Bà Hoa vội vàng lau nước mắt rồi nói nghẹn ngào:
- Con ngồi đây với Trúc Diệp nhé? Dì đi làm cơm.
Sau khi bà Hoa đi khỏi, An Lâm liền ngồi xuống ghế và dùng tay lau đi những giọt nước mắt làm nhạt nhòa khuôn mặt của Trúc Diệp. Đôi mi của cô ướt nhẹp vì nước mắt, chúng dính lại với nhau và không còn mượt mà như thường ngày nữa. Khi thấy anh, cô không những không ngừng khóc mà còn khóc dữ hơn khiến anh hoảng hốt:
- Trúc Diệp, bình tĩnh lại. Có chuyện gì thì cứ nói với anh này.
Trúc Diệp vừa khóc vừa lắc đầu. Cô chỉ mong bản thân mình biến mất khỏi nơi này. Để không còn thấy An Lâm, không còn thấy những thứ mà mình cảm thấy khó xử nữa.
Được một lúc, Trúc Diệp ngừng khóc, cô đã bình tĩnh hơn. Đã có thể đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt, đã có thể tự chấn an mình cho khỏi nấc mạnh nữa, và đã có thể nhìn thẳng vào mắt An Lâm và nói:
- An Lâm! Chúng ta…là anh em có đúng không?
* * *
Nam Lâm trở lại làm việc ngay trong ngày trung thu. Anh xin cấp trên cho tham gia vào vụ án tham ô của ông chủ tịch thành phố C. Dù chỉ là người không đáng để có mặt cũng được, anh muốn có một không gian riêng, không gian mà Trúc Diệp không thể xem vào.
Nhưng đi rồi anh mới hiểu, dù có chạy xa tới đâu thì cũng không thể thôi nhớ về cô ấy. Chính anh đã đưa tay kéo cô ấy đi cùng thì làm sao mà có thể chạy trốn được cơ chứ? Người ta từng nói: “Khi yêu, con tim cũng đã hòa vào nhau rồi!” Đã hòa vào nhau rồi thì có thể lấy tay gạt bỏ được hay sao? Có thể tự tiện phân tách ra được hay sao? Có thể như một người bác sĩ, mang nó lên bàn mổ rồi phẫu thuật cho chúng trở về làm hai nửa được hay sao?
Không! Hoàn toàn không được nữa rồi.
Hay nói cách khác, không kịp nữa rồi. Tất cả đã dung hòa làm một!
Dương Thùy đứng đợi Mạnh Đức ở trước cổng công ti. Giờ đây cô đang ngập tràn trong thế giới tình yêu của mình. Chính cô cũng không ngờ là mình và Mạnh Đức có thể đến với nhau lần thứ hai.
Ngay cả khi bố cô giờ đây đã bị cảnh sát tìm đến nơi rồi.
Mạnh Đức bước ra từ công ti, anh tươi cười đưa tay véo má cô rồi nói:
- Dương Thùy, về nhà ăn cơm thôi!
Dương Thùy mỉm cũng phì cười vì những hành động của anh. Trẻ con vô cùng! Mà trong khi đó, lúc nào anh cũng nói cô trẻ con.
Khi đã cài xong dây an toàn, Dương Thùy mới hỏi:
- Mạnh Đức này, em…thực sự thì…
- Anh biết rồi. Chẳng phải anh đã nói với em rằng anh đã biết tất cả mọi việc từ khi chúng ta yêu nhau sao?
- Nhưng…ai nói cho anh biết?
- Anh tự tìm hiểu không được à?
Sự việc xảy ra khoảng vài tháng trước. Lúc đó, Mạnh Đức và Dương Thùy mới yêu nhau được hai tuần. Cô và anh như hình với bóng, gắn bó đến nỗi đồng nghiệp suốt ngày chỉ biết và bĩu môi trêu đùa đến quên cả công việc. Cho đến một ngày, anh nhận được một cuộc điện thoại của bố Dương Thùy. Ông nói rằng ông đang công tác tại thành phố này cho nên hẹn anh ra nói chuyện.
Như những thằng đàn ông khác, khi bố vợ gọi điện thường có cảm giác không an tâm. Hoặc cũng có thể là anh đã bị ảnh hưởng bới phim truyện và sách báo nhiều quá cho nên mới sinh ra hiện tượng đứng ngồi không yên cả buổi như vậy.
- Tôi nghĩ anh và Dương Thùy nên chia tay đi!
Đó là câu nói đầu tiên khi bố của Dương Thùy nói về vấn đề của anh và cô. Chỉ một câu nói ngắn gọn, một giọng nói trầm nhưng có sức vang và sức ép khủng khiếp.
Và đó cũng là lần đầu tiên anh có cảm giác, bố của Dương Thùy không hề đơn giản như những ông bố khác.
Mạnh Đức đã cố tình tỏ ra điềm đạm và tự tin, nhưng chỉ cần ông ấy nói một câu đã khiến chiếc thìa nguấy cà phê trong tay anh rơi vào thành cốc. Khi rơi xuống, nó kêu những âm thanh đến chói tai và có phần rợn người.
- Tại sao lại phải chia tay ạ? – Mạnh Đức chỉ biết hỏi như vậy. Anh hoàn toàn không có một lời biện hộ hay phản kháng nào khác.
Còn ông ta thì vẫn điềm nhiên, cái uy phát ra từ người ông như một thứ sức mạnh phi thường khiến Mạnh Đức phải nhún nhường. Bố anh đã từng nói: Kẻ nói nhiều mà làm ít chỉ đáng để coi thường cho cuộc sống thêm vui. Nhưng kẻ mà đã nói ít và làm nhiều, hơn nữa lại làm có hiệu quá, có thể khiến cho mọi người nể phục. Thì đó mới là kẻ đáng để ta phải ngước nhìn và chịu thua không điều kiện. Giờ đây, trước mặt anh đã xuất hiện kẻ thứ hai mà bố anh nhắc đến....