↓↓ Truyện Bước Qua Yêu Thương Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
An Lâm đưa tay sờ túi áo của mình thì phát hiện ra mình đã để điện thoại trong xe. Anh nhanh chóng đứng dậy rồi nói:
- Cám ơn em về bữa ăn hôm nay. Bây giờ anh phải về rồi.
Khánh Lâm sao có thể để anh đi dễ dàng như vậy được. Cô lập tức kéo tay anh lại rồi nói vội vàng:
- Đừng. Chúng mình đi dạo một lúc nữa nhé?
An Lâm đã nhớ ra hôm nay là sinh nhật Trúc Diệp. Hiện giờ anh đang trong tình trạng tự dằn vặt bản thân mình. Anh đã quên cái tối thiểu nhất mà bản thân cần phải nhớ. Chắc chắn Trúc Diệp đã đợi anh cả buổi tối rồi. Những năm trước, anh không bao giờ để cô ấy thất vọng khi chào đón một nấc thang mới của cuộc đời. Nhưng năm nay thì…
An Lâm mỉm cười khách sáo:
- Xin lỗi!
Rồi anh bước thẳng ra ngoài cửa nhà hàng. Cái anh cần làm bây giờ là đì tìm một món đồ sinh nhật nào đấy.
Nam Lâm chán nản đứng trước cửa phòng làm việc của mình. Mấy người trực ban đi đâu mà khóa cửa kín mít thế này cơ chứ? Cái anh cần đang ở trong đó. Chết tiệt. Anh thề sẽ đánh chết tên nào bỏ làm đi chơi vào tối hôm nay.
Cuối cùng Nam Lâm cũng đành thất vọng bước đi mà không lấy được cái mình cần.
Nam Lâm khởi động xe. Bàn tay nắm chặt vào vô lăng nghĩ ngợi. Bây giờ phải nghĩ ra giải pháp hữu hiệu cho việc tặng quà Trúc Diệp. Khiến cô ấy phải khắc cốt ghi tâm và tiếp tục chờ đợi món quà của anh vào năm sau.
Nam Lâm phóng vụt xe đi. Từng dòng xe chen chúc lách qua nhau để tới mục đích riêng của mình. Nam Lâm vẫn chưa biết là mình sẽ đi đâu, đến đâu để mua một món quà. Bây giờ cừa hàng bán đồ trang sức mà anh thích cũng đóng cửa. Cho nên muốn mua một chiếc dây chuyền như cái trong hộp quà là không thể. Đó là cái anh đã đặt riêng. Bản vẽ tay thì cửa hiệu đó đang cầm, nếu muốn đến hiệu khác, việc làm một cái mới cũng phải mất 3, 4 ngày.
Nam Lâm thở dài. Mọi suy nghĩ của anh cứ đua nhau hiện ra. Những giả thiết rồi lại kết luận. Những vế so sánh đối lập nhau… Cuối cùng. Vì quá khó chịu, Nam Lâm, đập mạnh tay vào vô lăng. Sao anh lại phải khổ sở vì một món quà cơ chứ? Trước kia kể cả cô ấy có muốn anh cũng không bao giờ quan tâm cơ mà. Chẳng nhẽ khi lớn lên, mọi suy nghĩ trong con người cũng không còn bé nữa? Nó cũng thay đổi theo thời gian rồi ư?
Khi Nam Lâm đi qua siêu thị bán đồ điện tử. Chiếc tivi có chiếu hình chữ Happy new year rất đẹp. Nghĩ thì cũng buồn cười. Bây giờ mới đang là tháng 7, còn lâu mới đến năm mới cơ mà. Có lẽ anh nên bảo chủ siêu thị kiểm tra lại thôi.
An Lâm lái xe qua các dãy phố để tìm đồ sinh nhật. Thứ mà Trúc Diệp thích không phải ở đâu cũng bán. Cô ấy có sở thích đặc biệt, đó là sưu tầm sách. Hồi nhỏ, cô và anh vẫn thường đến những chỗ thu mua giấy vụn để tìm sách. Có thể tìm được những loại sách mà ta ưng ý với giá rẻ. Nhưng bây giờ, sách hay là sách quý, sách rẻ là sách hiếm. Muốn tìm sách có cả hai chỉ tiêu rẻ và hay thì quả là khó khăn. Chuyện rẻ hay đắt không thành vấn đề, nhưng cái khó là một quyển sách ý nghĩa để cô ấy vui và cười tươi nói với anh “em rất thích”.
An Lâm nhìn đồng hồ. Đã là 8h30 hơn rồi. Cô ấy không biết có còn chờ anh nữa không.
Bất giác, An Lâm nhìn thấy một tiệm đồ cổ ở phía trước. Xem ra đồ cổ cũng là một ý kiến không tồi. An Lâm thở phào khi ông trời không tuyệt đường sống của anh.
Trúc Diệp ngồi ở nhà xem tivi. Hôm nay mẹ cô sẽ ngủ ở đây, ngày mai bà mới về thành phố J. Cô ngán ngẩm nhìn đồng hồ. Cô đang đợi cái gì cơ chứ? Nam Lâm có lẽ chỉ lại muốn chơi đùa với cô thôi. Đúng lúc ấy thì điện thoại của cô rung lên. Là An Lâm.
Trúc Diệp xúc động ngay cả điện thoại cũng cầm không chắc.
- Anh An Lâm.
Tiếng An Lâm trầm ấm vang lên khiến trái tim của Trúc Diệp như mềm nhũn ra:
- Anh xin lỗi! Anh quên mất. Hôm nay anh có chút việc với một người bạn.
Trúc Diệp không cần biết đó là người bạn nào. Chỉ cần cuối cùng anh ấy vẫn nhớ ra cô là đã cô đã vui lắm rồi. Tâm trạng của cô suốt cả buổi tối hôm nay như có hàng tấn chì đè lên khiến cô ức chế vô cùng. Rồi cả sự mong ngóng và chờ đợi nữa chứ.
- Không sao đâu. Em còn tưởng là anh quên rồi chứ?
- Anh không quên. Nửa tiếng nữa anh sẽ đến nhà em. Em đợi anh nhé? Anh có quà cho em.
Trúc Diệp cười tươi trong niềm hạnh phúc. Anh ấy đã mua quà cho cô rồi. Xem ra, việc cô chờ đợi cũng không phải là uổng công.
- Vâng! em sẽ đợi.
Nam Lâm đã chuẩn bị xong. Cái anh cần bây giờ là một không gian lãng mạn nữa thôi. Chỉ cần như thế, chắc chắn Trúc Diệp sẽ xúc động đến phát khóc cho mà xem.
Nghĩ vậy, Nam Lâm chợt mỉm cười vô thức. Tuy nhiên quá trình chuẩn bị này hơi lâu một chút. Anh cần phải có thời gian. Nhanh nhất cũng phải đến 40 phút. Vì món quà của anh nó kì công quá mà.
Nam Lâm gọi điện cho Trịnh thắng.
- Alo! Trịnh Thắng. Những lúc tôi cần cậu thì cậu ở đâu?
Giọng Trịnh Thắng vẫn thản nhiên. Đây chính là câu nói quen thuộc khi hai người muốn nhờ vả nhau cái gì đấy.
- Sao?
- Mang cái loa nhà cậu đến đây. Nhanh lên.
- Có “nếu” không?
Nam Lâm nở một nụ cười ranh mãnh. Ánh mắt anh sáng rực trong đêm tối:
- Ok! Có đấy. Nhưng tôi vẫn còn số điện thoại của Lê Linh.
Ngay lập tức Trịnh Thắng như bị ai đó giật dây:
- Cậu đang ở đâu?
An Lâm nhấn chuông cửa.
Khi anh định nhấn đến hồi chuông thứ hai thì Trúc Diệp đã mở. Khuôn mặt cô ửng hồng khi nhìn thấy anh. Hình như vừa nãy cô đã chạy.
An Lâm vẫn đứng ở cửa không vào nhà. Anh làm bộ mặt nghiêm trịnh trọng nói:
- Xin lỗi cô! Tôi là bác sĩ khoa tim mạch. Tôi biết hôm nay cô đã già đi một tuổi. Nhưng tôi muốn hỏi trước khi khám cho cô là tại sao trông cô vẫn xinh đẹp như vậy?
Trúc Diệp biết An Lâm luôn biết cách làm cô vui, làm cô cười. Và bây giờ cũng vậy. Anh thật tâm lí. Bảo sao cô không dành tình cảm cho anh một cách cuồng nhiệt như vậy được?
Trúc Diệp nói:
- Bác sĩ An Lâm. Cái em muốn khám chính là tim. Hiện nay nó đang đập nhanh hơn mức của một người bình thường.
An Lâm cũng bật cười sau câu nói này. Anh đưa ngón tay cái ra ý vẻ khâm phục:
- Xem ra em lăn lộn trong xã hội cũng khá đấy. Đối đáp không tồi đâu.
Trúc Diệp nhún vai:
- Tất nhiên. Làm nghề này lưỡi mà có xương là húp cháo sống qua ngày.
- Ý em là phải lấy lòng sếp? – giọng của An Lâm hơi khó chịu khi nói ra câu này.
Trúc Diệp liền thanh minh:
- À không! Ý em nói là phải biết đối nhân xử thế. Các sếp ấy như cọp đội lốt người. Nếu mình không cẩn thận là coi như xong.
An Lâm gật gù vẻ hiểu ý. Rồi anh chuyển chủ đề:
- Anh có quà cho em đây.
An Lâm với lấy hộp quà rồi nháy mắt với Trúc Diệp. Cô giờ đây đứng trước mặt anh như một chú chim nhỏ. Đáng yêu. Rồi thoắt cái lại như một đứa trẻ đòi quà. Vẫn đáng yêu.
Trúc Diệp vui sướng. Các cơ quan cảm xúc như hoạt động hết công suất. Cô xúc động. Cô vui mừng và cô hồi hộp. Trúc diệp đón lấy hộp quà từ phía An Lâm. Trịnh trọng như đang cầm một vật báu của quốc gia....