↓↓ Truyện Cô Là Dân Chơi Hả Full Đọc Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Tui nói là không phải như vậy mà. – Như răn cổ lên nói.
- Suỵt…im nào – Nó chợt xoay qua 2 người mặt đang hầm hầm trước mặt, khuôn mặt nó hiện ra vẻ nghiêm túc.
- Có chuyện gì thế. – Hoàng hỏi.
- Có người đến, 2 người cẩn thận lời nói đó, đừng tự tiện gọi biệt danh của nhau nghe chưa. – Nó nghiêm mặt nói, làm cho Như và Hoàng phải gật đầu lia lịa.
Bịch…bịch…bịch…
- Hân ơi, hân, cứu bạn tớ với- Một cô gái khá xinh, trên mình lấm lem đất lẫn những vết màu đỏ, có lẽ là máu, chạy ngay đến chỗ bọn nó đang đứng và ngã quỵ xuống.
- Có chuyện gì vậy – Nó chạy đến bên cô gái, đỡ cô ấy đứng dậy hỏi, nhưng khuôn mặt thì vẫn thế, không 1 chút lo lắng.
- Bạn phải giúp tôi, bạn tôi đang bị bọn Ngân đánh đập rất dã man ở sau trường á, bọn họ nói là phải có cậu ra mặt, họ mới không đánh đập cậu ấy nữa- Cô gái ấy nói rồi tuôn ra 1 tràn nước mắt.
- Nó nghe nãy giờ mà chân mày cứ nhăn lại rồi giãn ra, không nói 1 lời.
- Cậu nhìn xem, đây là máu của bạn tôi đấy, cậu mau đến đó để cứu cậu ấy đi, xin cậu đấy.- Có lẽ thấy nó không tin cho lắm nên cô gái đành quơ quơ chiếc áo dính máu của mình lên, hối thúc.
- Vậy cậu dẫn đường đi – Nó cất tiếng.
- Uhm- Cô gái mừng rỡ chạy nhanh xuống.
- Chị 2 à, em thấy chuyện này có gì đó khúc mắclắm, hay chị đừng có đi. – Hoàng khuyên nhủ.
- Uk, tui cũng thấy lạ lạ, mà cái màu đỏ đỏ trên áo của con nhỏ đó chưa chắc là máu đâu, tui thấy màu đó quen quen. – Như nói rồi lấy tay xoa xoa càm ra vẻ suy nghĩ.
- Không sao, có 2 người ở đây mà. – Nó cười,rồi vỗ lên vai Hoàng và Như làm cho 2 người hết sức ngỡ ngàng, lắc đầu vì cái tính ngu ngơ của nó.
…
Đi một lúc, cuối cùng rồi cũng đến nơi, nhưng trước mắt họ bây giờ là…
Đi một lúc, cuối cùng rồi cũng đến nơi, nhưng trước mắt họ bây giờ, không phải là 1 đám đang uýnh hội đồng 1 đứa mà 1 đám đang…đứng chờ 1 đứa.
Con nhỏ hồi nãy kiếm nó, giờ đang chạy về phía Ngân, khoanh tay lại nhìn nó cười tít mắt.
- Lần này mày chết chắc rồi con, có chị Ngân ở đây, xem mày có giám lộng hành nữa hay không? – nhỏ lên giọng.
- Thấy chưa, tui biết ngay mà, lúc con nhỏ đó lên kiếm pà là tui thấy nghi nghi rồi, tự nhiên như không bị đánh không lên phòng hiệu trưởng, giám thị kêu cứu, mà lại đi kiếm pà. Đúng thật là chúng có âm mưu mà. – Như càm ràm.
- Hì hì, tui đã biết từ lúc con nhỏ đó dũ dũ cái áo sang tui rồi, pà không thấy sao màu đỏ đó là màu son mà tui hay dùng mà, sao tui không nhớ được chứ! – Nó nhìn về phía Ngân thong thả nói.
- Vậy pà biết rồi mà còn đi theo nhỏ đó làm gì! pà không sợ bị lộ hả? – Như hỏi.
- Chuyện đó nhầm nhò gì, chỉ có mười mấy đứa con gái, với lại chỉ toàn là võ mèo cào thôi, không lẽ pà lại sợ tụi nó – Nó nhìn Như với đôi mắt gian ơi là gian.
- Pà nói vớ vẩn cái gì thế? tui mà sợ bọn nó á, nằm mơ giữa ban ngày à, với lại tui dù gì cũng là phó bang hội, sao có thể đánh thua bọn nhãi ranh nầy được chớ, thiệt là hoang đường. – Như nghênh mặt nói.
- Tụi bây còn ở đó mà tranh luận à, tranh xem ai chết trước hả, thế tụi bây tranh nhau xon chưa, tụi tao không có thời gian mà đùa giỡn với tụi bây đâu – Ngân khoanh tay trề môi cười nói.
- Này, tụi tôi mới không rãnh để lãng phí thời gian vàng ngọc của tụi tôi để đến đây nói chuyện nhãm nhí với mấy người đâu, muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều quá. – Nó hơi nóng nóng nhưng cố kìm nén nói, giọng đầy uy nghiêm
- Ngân hơi ngỡ ngàng trước câu nói, không sợ trời không sợ đất của nó, tuy hơi sợ với luồn khí u ám bên người bọn nó, nhưng vì danh tiếng vì bọn đàn em đang nhào nháo đòi đánh nên cô quyết giữ thể diện hô – Tụi bây, xông lên.
- Nhờ vào cậu cả đấy – Nó vỗ vai Như rồi tiếng lại chỗ gốc cây gần đó, tự đầu vào cây xem kịch.
- Thôi tui cũng tránh ra đây, tụi nó toàn con gái, với lại khá xinh đẹp, tui không nỡ ra tay, pà cố gắng tự lực cánh sinh nhá – Hoàng lắc đầu nói.
- Xí, chứ không phải ông sợ bị mất giá à, nhưng 1 mình tui là đủ hạ bọn chúng rồi không cần ông nhúng tay vào. – Như chuẩn bị tự thế, khẽ nói.
- Ok.
Thế là cuộc kháng chiến được nổ ra tại cái trường có tên là Royal, cuộc chiến nãy lửa của 2 phe đàn chị, 1 chọi 10 và có 4 hành khách đang xem phim không cần tốn vé.
Đúng như nó nói, các tiểu thư của chúng ta chỉ biết ba cái võ mèo cào, tay thì lăm lăm nắm áo níu kéo, tay thì giựt tóc Như, ui cha, chỉ ba cái võ cùn thì làm được pà chị Như chứ, cả bọn của Ngân hết té lên té xuống rồi lại tiếp tục nhào vô cấu xé (như động vật gặm nhắm nhỉ), cuộc chơi nào rồi cũng đến lúc tàn, gần 20′ trôi qua, giờ đây Như ta cũng thấm mệt, vì nãy giờ phải tránh né, phải nhường nhịn cái bọn bố láo này.
- Haizzz…tui nhường nhịn lắm rồi nhé, bây giờ ai xông lên tui luộc tất. – Như nghiến răng nói.
- Tuy cũng hơi sợ vì nãy giờ bọn Ngân chỉ có làm rãi ngứa cho Như thôi, chưa động được gì đến thân thể Như cả, nhưng vì không muốn chịu nhục, nàng đành – Tụi bây xông lên, quýnh chết pà nó cho tao.
- ái da, định quýnh tui không lại thì kiu người quýnh chết pà tui à, nhưng tui nói luôn cho mí người biết pà tui chết lâu òi, muốn tìm pà ấy thì đến đây để tui tiễn xuống dưới lun, cho gọn. – Như nói với giọng đầy thách thức.
- Con này láo, lên bây. – Ngân hét.
Như tun cước đá cho con đi trước 1 vố, ngã lăn xuống đất ôm bụng khóc nức nở, con tiếp theo thì Như tán mạnh vào mặt, in nguyên lằn dấu tay đỏ chót, đánh dần dần rồi cũng đến con đầu đàn (ý pà Ngân đó), Như quay sang đá vào bụng Ngân 1 cái rõ đau, cô nàng say sẫm ngã người qua 1 bên nhưng tay thì vẫn…ôm mặt (pà này sợ làm tỗn thương nhan sắc đây mà).
- Chỉ thế thôi à! – Giờ này nó cùng Hoàng bước đến bên Ngân, nó cất tiếng.
- Hồi nãy tui nghe có 1 con c.h.ó, ủa nhầm 1 người tai to mặt lớn, ở gần đây nói là sẽ đánh chúng ta nhừ tử mà, sao giờ lại lại nằm co ro ra, mặt thì hôn đất thế. – Như khinh khỉnh nói.
- Tụi bây sẽ phải trả giá vì đụng đến tao – Ngân rán sức nói.
- ái da, như thế này mà còn lên mặt được à, với lại, mình xin t.r.ị.n.h. t.r.ọ.n.g nói với Ngân rằng, chúng ta vào đây thì cũng đã có giáo dục đàng hoàng cho nên phải nói chuyện cho lịch sự 1 chút chứ, dù sao cũng là đại tiểu thư quyền quý mà cậu lại nói chuyện và hành động chẳng ra hồn chút nào, y như mấy pà bán cá ngoài chợ ấy, à không cậu còn thua xa họ, phải giữ cho mình lịch sự 1 chút nếu không người ta tưởng cậu không có học đấy, nhớ chứ? – Nó tuôn một tràng làm mặt Ngân ửng đỏ vì giận.
- Lần này chúng tôi còn nhưng nhượn lắm đấy, nếu
có lần sao thì mấy người tự liệu mà mua quang tài đi nhé!!! – Như trừng mắt hâm dọa.
- Chúng tôi cũng sẽ không đồn đại về chuyện này đâu, cho nên từ bây giờ các cậu nên quên đi và đừng bao giờ gây phiền phức với chúng tôi nữa, chỉ thế thôi. – Nó nói xong rồi bỏ đi, Như cũng luýnh quýnh chạy theo sau, còn Hoàng…Hoàng đâu òi ta, a đây rồi.
- Bạn có sao không, mặt pạn cát không hà, để mình lao cho nhé.- Chàng trai ân cần hỏi và đưa tay lên lao những vết bẩn trên mặt Ngân, làm cô run…run…động.
- Hì, xong rồi mình đi nhé – Anh chàng giơ tay lên chào định bước đi nhưng chợt xoay lại đi đến gần Ngân, khẽ nghiêng đầu gần tai Ngân.
- Tự dưng có 1 anh chàng bảnh bao, galăng như thế tiến tới tới chỗ mình, ôi sung sướng quá, anh ấy đinh làm gì nhỉ, định kiss mình khi chào tạm biệt và nói I love you sao, ôi…ôi…ôi – Đó là suy nghĩ trong đầu Ngân, mặt cô hớn hỡ, cười sung sướng
- rồi chàng trai cũng cất tiếng, câu nói mà Ngân chờ cũng đã đến, nhưng, câu nói này sao lại – Cậu tốt hơn hết là đừng đụng đến bọn mình, nhất là Hân, nếu không tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu đấy – Anh chàng nói xong rồi cũng thẳng tiến về phía cuối con đường....