↓↓ Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Các bé lần đầu nhìn thấy cô giáo nổi trận lôi đình, lại còn đánh đòn bạn AD vì vậy đều sợ hãi, có bạn bắt đầu mếu máo muốn khóc. Trong khi đó NT vẫn không để ý, ra sức vung roi lên, AD cũng không kêu một tiếng nào hay khóc nháo, đứng yên cho mẹ đánh, ánh mắt vẫn quật cường không chịu thua. Tính cách này cũng là một phần được kế thừa từ mẹ và bố của bé, bởi hai người họ đều là những người rất mạnh mẽ và kiên cường với suy nghĩ của mình.
Lớp học trở nên hỗn loạn một mảnh, bỗng một bàn tay to lớn túm lấy cây roi trong tay NT ngăn lại. Lúc này NT mới giật mình ngước mắt lên nhìn. Trước mặt cô là khuôn mặt đẹp trai, âm trầm, ẩn nhẫn tức giận của MV, tay anh đang túm lấy cây thước nắm chặt như muốn bẻ gẫy nó, lạnh lẽo hỏi cô:
- Em đang làm gì vậy?
- Tôi đang dạy dỗ con tôi, không được sao? – NT cũng lạnh lùng đáp trả, lúc này đã lấy lại đươc bình tĩnh. Tay cô đã tê dần, miệng vết thương cũng đã bị vỡ ra, máu bắt đầu chảy, nhưng cô không cảm thấy đau ở đó mà là nỗi đau đang nhói buốt trong ngực, NT vô thức nắm chặt tay lại.
- Em điên rồi sao? Thế này mà là dạy sao? AD vẫn chỉ là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, nếu con bé làm sai chuyện gì thì nên dùng lời nói nhẹ nhàng, đúng đắn để giảng cho con hiểu là được chứ đâu phải dùng roi đánh như thế này?
MV tức giận giằng mạnh chiếc thước trong tay NT ném xuống đất, ngồi xổm xuống trước mặt AD đau lòng, vuốt má bé hỏi:
- AD có đau không? Nói cho chú nghe, chú sẽ giúp con mắng mẹ, được không?
Nào ngờ AD lạnh lùng quay người đi đáp:
- Chuyện của cháu không liên quan đến chú.
- Con.
NT thấy vậy vô cùng tức giận, định xông lên đánh AD thì đã bị MV kéo tay ngăn lại, đúng lúc đó cô hiệu trưởng vội vàng bước vào, nhìn hiện trường lộn xộn liền giận giữ hướng NT quát:
- Nguyễn NT, cô làm cái trò gì vậy? Lên văn phòng gặp tôi ngay lập tức.
Nói xong lập tức quay người bỏ đi. Vì vậy NT đành thở dài trong lòng,lần này to chuyện rồi, chắc cô sắp gặp chuyện rắc rối đây. Nhìn lại con gái bé bỏng đang đứng quay mặt đi, mặc dù trong lòng rất đau, rất muốn chạy đến ôm con vào lòng xem con có sao không nhưng NT không làm vậy, cứng rắn nói:
- Con ở đây tự suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi. Mẹ mong đến lúc mẹ quay lại con đã hiểu ra mọi chuyện và biết xin lỗi bạn.
Sau đó NT quay người, dứt khoát dời khỏi đó.
Lớp học chỉ còn lại MV và các bé, anh dỗ các bé nín khóc, về chỗ ngồi của mình rồi quay sang nhẹ nhàng hỏi AD và Hoàng:
- Hai con có gì giận nhau phải không? Nếu không sao đang yên đang lành là bạn thân như vậy bỗng dưng đánh nhau được?
- Cậu à, không hiểu sao mấy hôm nay bạn AD không muốn chơi với con, hôm nay bạn ấy còn nói con không xứng là con trai và đẩy con ngã nữa. Con không biết mình đã làm gì sai với bạn ấy ạ. – Hoàng ngoan ngoãn trả lời cậu, ánh mắt như sắp khóc khiến ai cũng phải đau lòng. Cậu bé cũng rất buồn và lo lắng khi nhìn thấy AD bị cô giáo đánh, mặc dù tức giận vì bị bạn xúc phạm nhưng cậu thực sự rất thích chơi với AD, hai bé chơi với nhau rất vui, rất hợp.
MV nhíu mày nghe Hoàng nói còn AD thì không thèm cãi lại cũng chẳng thanh minh, chỉ cười khẩy nhìn cậu bé.
Sau khi đã biết rõ mọi chuyện, anh mới quay sang nhìn AD chăm chú thắc mắc, mong con gái có thể giải thích nhưng bé vẫn không nói lời nào, thậm chí coi nhẹ ánh mắt của anh. Lòng MV nhói đau nhưng anh không có quyền tức giận, bởi anh đã nợ con quá nhiều, vì vậy đành thở dài, nắm vai con để con nhìn thẳng vào mắt mình rồi ân cần, nhẹ nhàng hỏi con:
- AD làm sao vậy? Bạn Hoàng đã làm gì khiến cho con bực bội sao? Nếu vậy con có thể nói ra để chú phạt bạn ấy giúp con được không?
Bị ép nhìn thẳng vào mắt người đó, AD không chút sợ sệt mở to mắt đối diện, sâu trong mắt bé nổi lên những làn sóng tức giận rõ rệt, nhưng bé lại cố kìm chế xuống, lạnh lùng, ngang bướng đáp:
- Chú là ai nào? lấy tư cách gì mà đòi giúp cháu? Chú cũng chẳng phải bố của cháu.
Lời nói của AD vừa thốt ra liền khiến MV hóa đá, dường như vừa bị lôi từ một lò lửa ấm áp ném vào biển băng buốt giá đến thấu xương, khiến cho mọi cơ quan bỗng dưng ngừng hoạt động, thậm chí tim cũng muốn đóng băng luôn. Đau…đau đến tê tâm liệt phổi… đau đến hít thở không thông… đau đến không thể ngất đi… Thì ra cảm giác đau đớn nhất là đây. Bị chính con gái ruột của mình phủ nhận tư cách làm cha của mình nhưng lại không thể nói cho con biết lại là cảm giác đau đến thế. Từng chữ của con như những vết dao cứa vào tim anh, nhưng con dao ấy lại cùn rửn và rỉ xét vì vậy cứ cứa đi cứa lại không đứt chứ không phải là một vết cắt ngọt, nhanh gọn. MV mặt trắng bệch, hai tay run run buông lỏng con ra, nhìn trân trối, lời nói ra đến tận miệng lại nghẹn ngào nuốt vào. Anh không thể nói ra sự thật ngay bây giờ, anh không thể khiến cho con gái sợ hãi hay bị sốc, càng không thể mạo hiểm mà đánh mất ngay cả tư cách làm bạn với con. Vì vậy chỉ có thể cố dằn lại.
Hai người đang đấu mắt với nhau bỗng dưng giọng nói giận dữ của trẻ con lại vang lên:
- AD, bạn thật quá đáng. Cậu Vương chính là bố của bạn mà. Mình đã nghe bà và cậu nói chuyện.
Không khí bỗng lặng như tờ, MV hoảng hốt nhìn cháu mình. Anh không dám tin những gì mình vừa nghe được, càng không dám đối diện với ánh mắt của con gái vì anh sợ trong ánh mắt con có một tia nào đó bài xích, chán ghét… Nhưng bên cạnh đó vẫn là một chút niềm tin le lói, nín thở chờ đợi phảnứng của AD.
Còn AD khi nghe xong những lời đó, trái tim bé nhỏ của bé vẫn run lên, hai tay nắm chặt lại nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình lặng như nước băng, sau đó từ từ nhìn Hoàng, rồi nhìn xoáy vào mắt MV nói rõ từng từ:
- Cậu sai rồi, tôi không có bố.
Nói xong bé quay người bỏ đi. MV sững sờ nhìn con gái sau đó chuếnh choáng, đứng không vững vài bước. Từng từ thoát ra từ miệng con như những cái búa tạ hàng nghìn tấn giáng xuống đầu anh, tưởng chừng như mình sắp bị đè bẹp dí. Bây giờ thì anh đã hiểu cảm giác nín thở, trái tim phình to ra rồi vỡ làm trăm mảnh là như thế nào. Sự sống nơi ngực trái như không còn đập nữa vì đã làm việc quá sức, như kiểu một vận động viên vừa chạy nhanh 800m rồi đột ngột dừng lại. Đau đến chết lặng, đau đến không nói được lời nào chính là cảm giác duy nhất của MV lúc này. Không ngờ con gái anh lại có phản ứng như vậy khi có người nói anh là bố của bé. Anh nên làm gì đây? Giả vờ coi như đó là lời nói đùa hay nhân cơ hội này nói rõ với con? Nhưng sao trong lòng lại sợ hãi đến vậy, lại do dự đến vậy? Dường như điều này là thật chứ không phải chỉ là sự bảo vệ mãnh liệt của AD với nguời bố trong thâm tâm bé. Nếu con biết được sự thật mà vẫn như thế này thì sao? Nếu con thực sự căm hận anh thì sao? Và nếu…MV không dám nghĩ tiếp nữa. Vì vậy đành cắn răng chịu đựng nỗi đau xuyên tâm, cố gắng gượng cười, níu lấy tay AD nói với bé:
- AD đừng giận, không phải đâu, bạn Hoàng nói đùa đấy.
MV đau đớn phủ nhận, nhưng câu nói “chú không phải bố cháu” thì có chết anh cũng không thể nói thành lời được. Đúng vậy, MV sợ, lần đầu tiên thực sự sợ hãi đến vậy, cho nên đành hèn hạ không dám thừa nhận bởi anh sợ đánh mất cả một chút tình cảm mong manh giữa anh và con mà khó khăn lắm anh mới có được. Nào ngờ AD quay lại nhìn anh bằng hai lưỡi dao băng, cười khẩy hỏi:
- Thật chỉ là đùa thôi sao?...