↓↓ Đọc Truyện Chuyện Tình Kem Kiwi Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Em muốn cùng anh đạp xe trên ngọn đồi màu xanh kia, mỗi nơi mình đi qua sẽ ngập tràn tiếng cười, những vòng xe nối tiếp nhau, cuốn tung cả đám lá xào xạc nơi mặt đất. Mình sẽ đạp xe đến tận cùng của thế giới, nơi bình yên nhất, chỉ có bầu trời xanh cùng những ngọn đồi trải dài vô tận. Mình sẽ đến những bãi cỏ xanh ngắt và ngả lưng xuống. Nằm cạnh anh, em chỉ muốn ngắm anh mãi như thế, đôi mắt anh hình như có màu xanh của bầu trời, đẹp hơn bất cư viên kim cương nào.
Dù là đi bất cứ đâu, dù xa đến mấy, chỉ cần có anh đi cùng, chỉ vậy thôi cũng đủ làm cho cuộc sống này đẹp hơn bao giờ hết. Em sẽ đi cùng anh, cho đến khi anh không còn yêu em nữa…
( Bài hát dành tặng Kiwi)
Buổi sáng hôm nay bọn tôi đã đạp xe đi qua những cánh đồng ở ngoại ô, ngắm nhìn nắng xuyên qua những kẽ lá. Ngồi đằng sau, tôi bám chặt lấy vạt áo Kiwi. Thành thực mà nói, tôi chỉ muốn xe đột nhiên phanh lại, thế là tôi có thể thản nhiên ôm chầm lấy anh ấy! Cảm giác này cứ như thể bọn tôi đã quay về những thập niên 90 ấy.
“Hôm nay anh sẽ là tài xế riêng cho Ice – cream!” Vừa đạp xe, Kiwi vừa la lên.
“Ừ em vui lắmmm!” Tôi cũng la lên thật to.
“Vậy Ice – cream tiểu thư, tiểu thư muốn đến đâu bây giờ?”
“Ừmmm, trước tiên chúng ta hãy đến hiệu sách nha!”
“Okay tiểu thư!”
Đến hiệu sách, tôi tung tăng đi khắp các tầng, rồi các quầy khác nhau, hết quầy văn học Việt Nam, văn học Trung Quốc, văn học Châu Âu, sách ngoại văn, rồi đến cả khu dành riêng cho thiếu nhi nữa. Mỗi lần đến đây là tôi chỉ muốn bê hết về nhà mà thôi. Quyển nào cũng đẹp, cũng nhiều sắc màu rất bắt mắt. Nếu sau này không trở thành ca sĩ, nhạc sĩ, hay một nhà kinh tế thì nhất định tôi sẽ mở một hiệu sách thật to, thật hoành tráng, lúc đó vừa có thể bán, lại vừa tha hồ coi cọp nữa!
“Anh tìm cuốn gì vậy?” Tôi ngó nghiêng.
“Anh muốn tìm một vài cuốn về thể loại tình cảm lãng mạn, đọc để giải trí những lúc stress.”
Tình cảm lãng mạn à? Sở trường của mình mà.
“Để em lựa giúp anh.”
Nói rồi tôi vòng qua một lượt từng quầy sách một, mỗi quầy rút ra 2 đến 3 cuốn, cuốn thì mỏng dính, cuốn thì dày cộp, nhưng hầu hết tôi đều đã đọc qua và thấy rất hay.
“Đây, có đủ các thể loại, văn học Pháp thì có Marc Levy, Anh có Sophie Kinsella, Rosie Rushton, Mỹ thì có Meg Cabot, Elizabeth Gilbert. Còn đây là các nhà văn châu Á em rất thích: Cố Mạn, Minh Khiểu Khê, Tân Di Ổ, Tào Đình. Riêng văn học Việt Nam thì em thực sự rất thích Nguyễn Nhật Ánh.” Tôi nói một cách hào hứng.
“Ồ nhiều thật! Anh không ngờ là em lại đọc nhiều sách đến vậy.”
“Thì đọc sách cũng giống như xem một bộ phim mà, rất thú vị.”
Sau đó, tôi giúp Kiwi lựa ra 4 cuốn hay nhất rồi đem ra quầy thu ngân thanh toán.
“Nhất định anh sẽ đọc hết.”
“Đọc xong anh cũng nhớ phát biểu cảm tưởng nhé.”
“Ừ.” Kiwi cười vang và kéo tôi ra khỏi hiệu sách.
Sau đó, bọn tôi đến trung tâm thương mại, đi dạo lòng vòng quanh những gian hàng quần áo đắt đỏ, xem những món trang sức lấp lánh.
“Đẹp quá!” Tôi thốt lên khi nhìn thấy chiếc vòng tay bạch kim có gắn viên ngọc màu xanh.
Nhưng mà đẹp thì có ích gì chứ.
“Qua chỗ kia đi Kiwi.” Tôi liền kéo kéo tay áo anh ấy.
Sau đó tôi đi nếm thử các vị ô mai khác nhau, hoàn toàn miễn phí nhé. Tôi cũng chết mê chết mệt các loại bánh ngọt ở đây, nhất là những chiếc có điểm xuyết thêm những lá
t kiwi xanh mát. Cả những chiếc hamburger, pizza nữa, trông mới hấp dẫn làm sao.
Trong khi đó Kiwi thì cứ ngắm nghía mãi những tủ kính đựng trang sức sáng rực ánh đèn.
“Anh muốn mua nhẫn à? Hay đồng hồ?”
“Vừa nãy em nói cái nào đẹp cơ, cái này à?” Vừa nói anh ấy vừa chỉ vào chiếc vòng tay bạch kim khi nãy.
“Ừm đúng là cái đó, nhưng sao ạ?” Tôi ngạc nhiên.
“Phiền chị lấy cho tôi xem thử chiếc này.” Kiwi nói mà không hề đắn đo.
“Gì…gì cơ ạ?”
“Đeo thử xem có đẹp không thôi mà.”
Đoạn anh ấy mở khóa chiếc vòng ra, nhưng tôi đã kịp ngăn lại.
“Anh quên rồi à. Anh đã tặng em một chiếc vòng tay rồi còn gì.”
Một thoáng ngỡ ngàng, Kiwi cần thận đưa chiếc vòng lại cho chị kia.
“Nhưng nó vẫn chưa được sửa xong.” Kiwi tiếc nuối.
“Rồi sẽ xong mà. Hôm nay chưa xong thì mai xong, ngày kia. Với lại, em thích vòng hạt cườm kia hơn chiếc này.” Nói câu này ra, tôi thấy hai má mình đỏ bừng lên.
“Ừ, được rồi.” Kiwi bật cười. “Vậy bây giờ đi ăn chút gì nhé, ok?”
“Ok!”
Một lát sau, bọn tôi đã có mặt trước nhà hàng pizza hut trên tầng 5 trung tâm thương mại.
Và không hiểu tình cờ hay thế nào mà bọn tôi đã gặp Mai Linh ở đó, cùng với mẹ của cô ấy. Ấn tượng đầu tiên mà tôi có được với mẹ Mai Linh là bộ móng tay được vẽ và dán cầu kì của bác ấy, thêm vào đó là bộ xường xám mang phong cách rất Thượng Hải.
“Cháu chào bác!”
“Chàu các cháu.”
“Hai người làm gì ở đây vậy?” Mai Linh thảng thốt.
“À, anh tiện đường ghé vào đây chơi thôi mà. Em biết đấy, mua sắm và ăn uống.” Kiwi khẽ nhún vai.
Đúng như phép lịch sự, Kiwi đã mời Mai Linh và mẹ cô ấy cùng vào ăn pizza.
“Đây là bạn của Kiwi à?” Bác ấy nhìn tôi thắc mắc.
“Dạ vâng.” Tôi mỉm cười.
“Lâu không gặp, dạo này trông Kiwi cao và đẹp trai quá!” Bác ấy quay sang trầm trồ. “Chả trách con nhỏ Mai Linh lúc nào cũng nhắc đến anh Kiwi.”
“Mẹ! Mẹ nói gì kì cục!” Mai Linh thẹn thùng, hai má ửng hồng lên trông chẳng khác nào búp bê barbie.
“Cái con nhỏ này, thích người ta thì có gì xấu đâu mà phải chối?”
“Cảm ơn bác, cháu cũng rất quý em Mai Linh.” Kiwi vui vẻ đáp.
Rồi ba người bọn họ nói chuyện rất hứng khởi, về chuyện ngày xưa đi học của Kiwi và Mai Linh, về gia đình của hai người, rồi những kỉ niệm hài hước.
Câu chuyện cứ xoay quanh mấy vấn đề như vậy, hầu như chẳng liên quan đến tôi chút nào, thế nên ngoài việc lắng nghe, mỉm cười, ăn pizza, uống nước ngọt ra thì tôi không biết phải làm gì, nói gì thêm cả.
Ngoài ra tôi cũng gọi thêm một đĩa Spaghetti Spicy Bacon cỡ lớn, một chiếc đùi gà rán mật ong, 1 đĩa salad ngậy sốt mayonnaise, khoai tây chiên bơ.
Thú thật, mấy món đồ ăn nhanh này khiến tôi phát ngán lên được, loay hoay mãi mà vẫn chưa ăn xong. Nhưng đấy là gọi cho cả Kiwi nữa chứ, đâu phải riêng tôi nào? Có điều, anh ấy làm gì có miệng để ăn trong khi bác Mĩ Mĩ (giờ thì tôi đã biết tên bác ấy) cứ hỏi anh ấy hết chuyện này đến chuyện kia.
Bác yêu dấu, bác có thể tha cho anh ấy vài phút được không?
Vừa cúi xuống, chưa kịp ăn được một miếng nào thì đã phải ngẩng lên tiếp chuyện bác ấy rồi.
Kiwi, thứ lỗi cho em vì đã không giúp gì được cho anh.
Nhưng ít ra, em cũng sẽ giúp anh giải quyết hết những món này.
“Kiwi à, lâu rồi bác cháu ta không đi shopping cùng nhau, gặp được cháu ở đây thật vui quá! Ta muốn cùng cháu lựa vài món đồ ở đây, cháu thấy thế nào?”
“À vâng được ạ.” Kiwi vui vẻ nhận lời. “Vậy còn…”
“Bạn cháu ấy hả?” Rồi bác Mĩ Mĩ quay sang nhìn tôi, vừa cười vừa nói. “Cháu muốn đi cùng ta không? Hay cháu ở đây chờ một lúc vậy, nhanh thôi.”
“Ừm…cháu.” Tôi ấp úng. “Thế cũng được ạ.”
Sao tự nhiên lòng mình lại buồn trĩu thế này.
“Ice – cream, anh đi một lúc với bác Mĩ Mĩ, em ở đây đợi nhé?” Kiwi nhìn tôi với vẻ ân cần, lo lắng.
“Ừ…em sẽ ở đây đợi anh.” Tôi gật đầu.
“Anh sẽ quay lại.” Ánh mắt anh ấy toát lên một nụ cười ấm áp.
Nhanh chóng, Kiwi khoác áo lên chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.
Bất giác, tôi níu tay anh ấy lại, rất nhẹ, rất khẽ thôi....