NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Chuyện Tình Kem Kiwi Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Chán nản, tôi lại gục mặt xuống bàn, mặc kệ cho bọn họ muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.
Chỉ có thể nói lên hai từ: mệt và buồn.
Thực sự là rất buồn đó. Lạc lõng quá, tất cả bọn họ đều là những con thiên nga cao ráo, xinh đẹp, còn tôi thì…
Phải rồi, tôi là Kem NQ mà…thực sự rất NQ.
Nước mắt rơi từ khi nào không biết, ướt hết cả tập vở.

Giờ ra chơi, tôi không ở lại lớp để nghe hội Gigi bàn luận về chuyện thời trang và kiểu tóc mới của My thêm nữa. Tôi cố gắng tránh xa bọn họ, càng xa càng tốt.
Tôi quyết định đến lớp Kiwi, tìm anh ta và hỏi về chuyện cuốn sổ tay. Cầu trời hoặc là anh ta không giữ nó, hoặc là anh ta chưa đọc nó!
Hành lang xung quanh lớp học của Kiwi thật là nhốn nháo, sực nức mùi nước hoa và phấn trang điểm. Chuyện đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, hầu hết các hot boy hot girl của Isaac Newton đều tập trung vào khối 12 mà.
Tôi rón rén lại gần cửa lớp 12G. Thực ra tôi thấy hơi sờ sợ phải đụng độ dân đàn anh đàn chị ở đây. Một tốp các nam sinh cao lớn với đủ mọi kiểu tóc đang đứng ngay trước cửa. Sành điệu, hào nhoáng và thời thượng – đó là tất cả những gì tôi có thể nhận xét về bọn họ. Mấy tên đó đang buông lời trêu ghẹo các cô nàng xinh đẹp với váy ngắn sexy. Tôi chưa bao giờ có ý định cải biên lại bộ đồng phục mình đang mặc giống như thế cả.
Rồi cả đám người kia đột nhiên cười phá lên hết sức thô thiển. Chuyện này làm tôi sợ và thực sự không dám lại gần. Có lẽ tôi phải bỏ cuộc thôi. Không hiểu từ lúc nào, bàn chân tôi bắt đầu đổi hướng và từ từ quay lại.
“Hey!”
Úi, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai tôi. Như một phản xạ tự nhiên, tôi giật mình quay ra sau. Chưa kịp để tôi hoàn hồn tên đó đã tiếp:
“Tìm ai vậy? Có cần anh giúp không?”
Kèm theo đó là tiếng cười man rợ của cả lũ con trai. Ôi không, tôi muốn bỏ chạy.
Nhanh chóng cả đám con trai lạ hoắc bao vây xung quanh tôi. Một tên nào đó ghé vào tai tôi và thì thầm những lời lẽ khiến tôi rợn cả gai ốc. Khủng khiếp hơn nữa, một bàn tay cứng rắn của ai đó đẩy tôi lùi sâu và ép tôi vào tường. Trời ơi làm sao đây? Nơi này là trường học mà? Bọn họ muốn gì vậy?
“Tìm anh nào vậy nhóc? Tìm anh hả?” – Một giọng nói bỡn cợt vang lên.
Tôi hít một hơi thật sâu và từ từ lên tiếng:
“Tôi…tìm anh Kiwi.”
“Ha! Tìm anh Kiwi? Này nhóc, mày là cái quái gì của Kiwi vậy? Bồ nó à? Hay một con bé vô danh tiểu tốt muốn tới tặng quà hay gửi thư cho nó? Haha có đúng vậy không?”
“Đúng rồi, chắc lại đến tìm cách tán tỉnh Kiwi chứ gì? Loại con gái như thế chẳng hiếm.”
“Không…không phải!”
Tôi định chống cự, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại yếu đuối ngừng lại.
Hắt xì…hơ hơ…hắt xì…
Ngoài hành lang giò lùa tới lạnh buốt làm tôi lại bắt đầu thấy đau đầu và lại sụt sịt.
Đám đông xung quanh tôi vẫn tiếp tục trêu chọc và chế giễu tôi. Họ làm tôi nghẹt thở.
Tôi chẳng còn nói được câu nào nữa, mệt mỏi vòng hai tay lên ôm đầu. Cú phi giày lúc trước của thằng Long đến bây giờ vẫn còn làm tôi choáng váng. Mắt tôi hoa hết cả lên và chẳng nhìn rõ cái gì cả.
Và rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết và ngã xuống.
Mơ màng…mơ màng…
Đám đông hô hoán ồn ào cả lên, và hình như giữa khung cảnh nhốn nháo lúc ấy, tôi nhận ra bóng dáng của một người, một người rất cao lớn, lịch lãm có đôi mắt xanh nước biển ánh lên những tia sáng.
Một ai đó bế tôi lên và luôn miệng nói:”Tránh ra!”
Mờ mờ chẳng rõ nữa, nhưng mà…là Kiwi thì phải. May thật, cuối cùng thì cũng gặp được.
Mệt quá. Tôi chỉ muốn nhắm mắt lại.
Hử???????????????? Kiwi ư???????
Lạ thật, sao bỗng dưng lại nghe thấy tiếng nước chảy róc rách nhỉ. Cả nắng ấm chan hòa nữa.
Bên cạnh tôi là Kiwi, đúng là anh ấy rồi, không thể nhìn nhầm được.
Tôi còn nghe rõ cả tiếng chim hót và tiếng gió thổi. Kiwi nhìn tôi, đôi mắt xanh của anh ấy long lanh dưới ánh nắng vàng. Màu xanh huyền bí và sâu thẳm của đại dương, à không, nó còn đẹp hơn cả như vậy. Trong và lấp lánh như ngọc Berin.
Đây là thiên đường đúng không nhỉ?
“Ice – cream!”
Tôi bừng tỉnh, dụi dụi mắt, ồ đúng là Kiwi rồi, anh ấy đang ngồi bên cạnh và gọi tên tôi – Ice – cream.
Ra là phòng y tế.
“Kem, cậu làm bọn mình lo gần chết đấy!” – Từ bên ngoài, Gigi lên tiếng.
Gì cơ, Gigi mà lo lắng cho mình sao? Lại còn lo lắng gần chết nữa, shock thật!
“Ơ My?”
Tôi thoáng thấy bóng My đứng trước cửa phòng y tế rồi sau đó cô ấy chạy biến mất.
“Đang giờ gì vậy?” – Tôi mơ màng hỏi xung quanh.
“Giờ 5′ nên tụi này mới ở đây chứ.” – Giọng thằng Long Hôi Nách.
Gì thế này? Saođột nhiên mọi người lại quan tâm đến tôi thế này? Có phép màu nào chăng?
“Thôi các em tránh ra ngoài bớt đi, ngột ngạt quá, chỉ để một đứa lại chăm sóc bạn thôi!”
Cô y tá vừa nói vừa xua tụi nó ra ngoài bớt, làm trong phòng thoáng hẳn lên.
Hơ…Kiwi, anh còn ngồi đó sao? Lại còn chăm chú nhìn mình nữa chứ, thật là kì cục.
Tôi – một con bé NQ cao 1m50 đang ngồi trong phòng y tế cùng quả bom của trường Isaac Newton? Có lẽ mai này tôi khỏi ốm, hội Gigi sẽ nhảy vào xé xác tôi cũng nên.
Mà này, chỉ có mỗi tôi cùng anh Kiwi thôi hả, bọn họ không đùa đấy chứ?
Thật là ngại chết đi!
“Ice – cream, em ngượng à?”
“Hả? Ngượng á? Không đời nào!” – Tôi nhảy dựng lên, dù biết rằng đó chỉ là câu nói đùa.
“Ok vậy lại đây đi.”
“…”
“Chà, cứng đầu nhỉ!
Rồi anh ấy chồm lên phía tôi nằm và sờ tay lên trán tôi.
“Tay anh lạnh lắm, đừng làm thế!”
Mặc dù miệng nói vậy nhưng trong lòng đang thầm sung sướng. (^^)
“Lạnh mới tốt.”
Tôi liền giả bộ nhăn mặt.
“Cũng đâu có sốt lắm đâu? Thế mà cũng ngất được, lạ thật.”
“Anh Kiwi xuống đây làm gì? Lên lớp học đi.” – Tôi bẽn lẽn khuyên nhủ.
“Không. Bây giờ vào tiết 4 rồi. À này Ice – cream?”
“Sao ạ?”
“Sao em lại đến lớp anh? Em không biết là chỗ đó toàn thành phần bất hảo à? Lần sau muốn gặp, hãy đến đội bóng hoặc nhà ăn. Sẽ chẳng có ai bắt nạt được em ở hai nơi ấy đâu.”
“Ok, trước hết anh hãy trả lại em quyển sổ màu vàng chanh đi, đó là lý do em đến tìm anh đấy.” – Vừa nói tôi vừa chìa tay ra.
“Hả? Sao cơ?” – Khuôn mặt Kiwi lộ rõ vẻ ngạc nhiên, và tôi cũng ngạc nhiên không kém.
“Quyển sổ màu vàng chanh ấy, chắc chắn em đã làm rơi ở đâu đó trong nhà anh. Làm ơn trả lại nó cho em!” – Tôi nhắc lại.
“Ice – cream? Anh không hiểu. Em đang nói về cái gì vậy? Quyển sổ nào cơ? Anh thực sự không biết.”
o_o
“Có thật là anh không thấy nó không?” – Tôi nhíu mày.
“Không, em đang đùa đấy à?”
Không phải là Kiwi, vậy là ai đây? Hứ hứ hứ?
“Hừm…” – Tôi chán nản thở dài.
“Thế nào rồi, còn mệt nữa không?”
“Cũng khá lên một chút.”
“Tối rồi. Chị y tá nói em bị cảm lạnh. Uống thuốc và nghỉ ngơi là sẽ khỏe ngay thôi.”
Ừ. Là vì hôm qua bị anh lôi xềnh xệch từ tiệm coffee về nhà giặt áo chứ sao nữa. Những người khỏe khoắn như anh thì biết lạnh là gì.
“Hay chúng ta nghe nhạc đi.” – Kiwi gợi ý.
“Nghe nhạc? Ưm cũng được!”
Rồi anh ấy lôi trong túi ra một chiếc ipod nano mới coóng, chà xịn thật, Kiwi Hoàng Gia có khác.
“Ở đây chỉ có nhạc
không lời thôi, piano, guitar,violin,..nghe được không?”
Piano à? Tôi rất thích nghe piano mà!
“Kiss the rain.”
Sao tự nhiên tôi lại thốt lên mấy từ đấy nhỉ?
“Em cũng thích bản piano đó hả?”
“Ừ”
“Trong này có bài đó đấy, mà anh còn chơi piano được bài đấy nữa cơ.”
“Thật không?”
“Yupper!”
“Woa…anh Kiwi siêu thật đó…chơi bóng rổ giỏi, lại còn chơi được cả piano nữa!” – Tôi thầm ngưỡng mộ....
« Trước1...1314151617...42Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Insane