↓↓ Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Không sao, hắn vẫn còn mặc quần áo, với lại trên giường không có dấu tích gì, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, đúng vậy, không có chuyện gì xảy ra.
“Tự kỉ” xong, nó quay sang định cho hắn bay khỏi giường nhưng khuôn mặt của hắn khiến nó bị mê hoặc. “ Tên này khi ngủ nhìn khác hẳn so với lúc bình thường nhỉ?”, nó nghĩ. Khuôn mặt hắn rất đẹp trai, nhìn hiền và…đáng yêu không chịu nổi. Nghĩ tới đó, nó tự cốc đầu mình” không được để hắn mê hoặc, Lâm Bạch Nguyệt, bình tĩnh lại nào”. Tuy nói vậy nhưng nó vẫn ngắm hắn thêm một lát nữa, bất giác nó đưa tay ra chạm vào mặt hắn và mỉm cười.
Chợt nó nhìn thấy cái đồng hồ, “ mới có 6 giờ, mình đi tắm cái đã”, nghĩ vậy, nó bò khỏi giường, đến chỗ cái vali để lấy quần áo và bước vào phòng tắm.
(Sam giải thích đây ạ: do hôm qua BN ngủ trên xe nên khi CP bế chị ý vào phòng thì cũng tiện tay xách theo đồ đạc của chị ý nên đồ của chị Nguyệt đang nằm trong phòng anh Phong)
Được một lúc sau, hắn cũng thức dậy, vươn vai một cái, hắn bước vào phòng tắm để đánh răng (chưa tỉnh ngủ ạ). Vừa mở cửa phòng tắm bước vào thì hắn đã được đánh thức một cách rất “nhẹ nhàng” bằng giọng hét oanh vàng của nó và cùng vô số vật thể không xác định đang bay về phía hắn. Hoảng hồn, hắn vọt ra ngoài, đóng cửa lại. Định thần lại, hắn mới biết chuyện gì vừa xảy ra thì nó cũng bước ra, mặt đỏ bừng bừng khiến hắn bật cười.
- Cười cái gì hả? – Nó nghiến răng.
- Không có gì, hahaha. – Hắn cười như thằng điên.
- Đồ háo sắc, biến thái, hết chuyện làm hay sao mà đi rình người ta tắm hả? – Nó bừng bừng lửa hận.
- Ai rình cô chứ? Cô tưởng tôi thèm à? Mà hôm qua cô cũng thấy của tôi rồi đó thôi, hôm nay tôi thấy lại, vậy là huề. – Hắn cười gian, dùng mắt nhìn nó từ trên xuống dưới.
Nó tức muốn trào máu nhưng cũng không cãi lại hắn nên đành ôm hận chờ ngày trả thù. Nó tiến đến cái va li quần áo và lôi đồng phục ra, định đi thay thì hắn lên tiếng:
- Nè, bạn cô nói trường cô cho nghỉ một tuần đó,không cần đi học đâu.
- Sao tôi phải tin anh chứ? – Nó lạnh lùng.
- Không tin thì cô cứ đến trường đi, đừng trách sao tôi không nói nhé. – Hắn cười
Phần 15:
Nó để bộ đồng phục lại vào vali và lấy ra bộ váy màu trắng, bước vào phòng tắm. 5 phút sau, nó bước ra, gom cái váy đỏ dưới sàn và đi ra khỏi phòng. Hắn cũng rời khỏi giường và bước vào phòng tắm. Một lúc sau, hắn bước xuống nhà thì ngửi thấy một mùi thơm cực kì quyến rũ, tò mò, hắn vào nhà bếp thì thấy nó đang nấu cái gì đó. Nhìn bộ dạng cặm cụi của nó hắn thấy thật đáng yêu và hắn lại muốn chọc ghẹo nó một chút. Hắn tiến tới sau nó và bất ngờ vòng tay qua eo nó. Giật mình, đôi đũa trên tay nó suýt bay xuống đất. Hắn mỉm cười, hôn vào tóc nó:
- Vợ yêu đang nấu cái gì vậy?
- Ai là vợ của anh chứ? Buông tôi ra. – Nó đỏ mặt, dùng tay đẩy hắn ra.
- Em chứ ai? Không lẽ em quên hết mọi chuyện rồi sao? – Hắn ngọt ngào.
- Chuyện gì? – Mắt nó tròn xoe kèm chút khó chịu.
Nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của nó, hắn phì cười, “ vậy là cô ta quên hết mọi chuyện rồi thì phải”, hắn nghĩ. Nhìn hắn cười một mình, nó hơi khó chịu nhưng cũng không quan tâm. Nó tiếp tục “ tập trung vào chuyên môn”. Nấu xong, nó vừa quay đi lấy tô, khi trở lại thì thấy hắn đang ăn ngon lành.
- Cái này ngon nè, xem ra cô cũng có tài nấu nướng đó chứ.
- Lục Chấn Phong, ai cho phép anh ăn hả? Muốn chết không? – Nó gầm lên, lửa hận từ người nó bốc lên, đôi mắt nó như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Vợ thì phải nấu ăn cho chồng chứ, đó là lẽ thường. – Hắn cười, tiếp tục ăn ngon lành.
- Ta trịnh trọng tuyên bố nhé, còn lâu ta mới là vợ ngươi đó tên khốn kia, chỉ cần ta đây tốt nghiệp thì ta sẽ lập tức phá bỏ hôn ước này, đừng có mơ nhé! – Nó lạnh lùng nói.
- Cô vừa gọi tôi là gì? – Hắn ngạc nhiên.
- Là đồ khốn đấy, bị điếc à? – Nó thản nhiên nói, đến bếp nấu một phần mì khác.
Hắn nghe nó nói như sét đánh ngang tai, ngay cả ba mẹ hắn còn chưa dám nói nặng với hắn, vậy mà nó lại dám mắng hắn là đồ khốn, “ được lắm, rồi cô sẽ biết tay tôi”, hắn nghĩ thầm, miệng nở một nụ cười “hiền lành”. (Cái miệng hại cái thân mà,haiz)
Sau khi nó ăn xong, hắn kéo nó đến công ty với lí do: phụ giúp hắn làm việc, nếu không hắn sẽ mách papa nó (cũng biết ép buộc người khác ghê). Ban đầu nó không thèm đi nhưng khi nghe tới papa nó, nó đành ngậm bồ hòn làm ngọt, leo lên xe đi với hắn.
Địa điểm: công ty Wing
Vừa bước vào công ty cùng hắn, nó đã nghe tiếng xầm xì nhỏ to của nữ nhân viên.
- Ai vậy nhi? – Nhân viên 1
- Xấu thấy ớn, chắc cũng là cái thứ mặt dày thôi. – Nhân viên 2.
- Đúng đó, chắc cũng đeo bám lắm đấy. – Nhân viên 3.
-…
Nghe những lời đó, nó chẳng bận tâm. Còn hắn thì tiến đến bên mấy nhỏ tiếp tân, nở nụ cười sát gái trứ danh của hắn, ngọt ngào nói:
- Các cô có thể giúp tôi xử lí cô gái “ đeo bám” này được không?
Mấy nữ nhân viên thấy hắn cười thì té xỉu lộp độp, còn mấy nhỏ tiếp tân thì mắt hiện lên nguyên trái tim bự chảng, dịu dàng đáp:
- Vâng ạ thưa giám đốc.
Nói rồi, họ tiến về phía nó, thái độ thay đổi 100%,gương mặt như muốn băm vằm nó ra vậy. Nó đứng đó lạnh lùng nhìn bọn họ. Cô gái có vẻ là người cầm đầu bước ra trước mặt nó, chanh chua nói:
- Ai cho mày đeo bám giám đốc của bọn tao? – Nói dứt lời, cô ta giơ tay lên tính tát cho nó một cái.
Nhanh như cắt, nó nắm lấy tay cô ta, bóp chặt khiến gương mặt cao ngạo kia lập tức nhăn lại. Nó cười mỉa mai nhưng gương mặt lạnh lùng tới mức ai nhìn thấy cũng rùng mình:
- Đừng đánh đồng tôi với loại người thấp kém như cô.
- Cái gì? Mày dám nói vậy với tao hả? – Cô ta lồng lộn lên, lấy tay còn lại tát nó.
“ Bốp”, gương mặt cô ta hằn đỏ 5 dấu tay của nó. Mọi người trong phòng lúc đó ai cũng ngạc nhiên vì cái tát bất ngờ đó, thậm chí họ còn chẳng thấy nó giơ tay lên nữa. Cô ta vừa bị tát xong liền chạy đến bên hắn nhõng nhẽo:
- Giám đốc, xem cô ta làm gì em này? Đau quá đi.
Phần 16:
Hắn không để ý gì tới cô ta, bước đến bên cạnh nó và nở nụ cười:
- Tôi xin giới thiệu với mội người, đây là tiểu thư Lâm Bạch Nguyệt, tiểu thư của tập đoàn Green, chắc mọi người cũng không xa lạ gì với cái tên đó phải không?
Vừa nghe hắn nói xong, mọi người ai cũng giật mình. Tập đoàn Green là tập đoàn lớn không kém gì so với Wing, rồi có một vài người liếc trộm về phía cô tiếp tân lúc nãy, thầm cầu nguyện cho cô ta có khả năng sống sót. Còn nói về cô gái lúc nãy, mặt cô ta lúc này xanh như tàu là chuối, lắp bắp nói:
- Thưa…thưa…giám đốc…tôi…
Hắn mỉm cười nhìn nó rồi nói:
- Cho em toàn quyền quyết định đó.
Nó nhìn thẳng vào mắt cô ta, nở một nụ cười lạnh lùng, lạnh tới nỗi khiến mọi người ai cũng lạnh xương sống. Rồi nó ngước lên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Tôi không muốn đuổi việc cô ta, cho xuống làm nhân viên vệ sinh được rồi.
Nó mỉm cười, quay sang hắn:
- Phòng anh ở đâu? Tôi lên trước, anh cứ ở đây giải quyết việc còn lại đi nhé.
- Ở tầng 10, cô cứ lên trên ấy sẽ thấy ngay thôi.
Nghe hắn nói xong, nó quay lưng bước đi, không đếm xỉa tới người đang khóc lóc khi nhận quyết định của nó. Hắn tiến đến bên cạnh cô ta, nở nụ cười nhân từ:
- Cô mau chóng đi nhận nhiệm vụ mới đi nhé, đừng nghĩ tới chuyện nghỉ việc, nếu không thì… (gương mặt nhân từ mà lời nói ra thì ác ghê)
Nói rồi, hắn bỏ đi, cảm thấy rất thú vị, sự việc không ngoài dự đoán của hắn, quả thật nó đúng là một con người nguy hiểm (nhưng đáng yêu)....