↓↓ Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc!
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- “Em…xin lỗi…”
Đôi mắt dần khép lại, và không bao giờ mở ra nữa.
Đến tận lúc Thy Thy trút hơi thở cuối cùng, Minh Vỹ chỉ kịp nhìn ngắm gương mặt trắng bệch ấy, không quên tặng cho người đang nắm giữ con dao đẫm máu trong tay một ánh nhìn căm hận…
…là bà Hàn…
Bà không hề giải thích hay thanh minh cho bất cứ điều gì cả…
Vì sự thật, chính bà đã hại chết Thy Thy.
Nhưng lúc Minh Vỹ đến, cũng là lúc Điền Huân rời đi…
…
Đại sảnh, từng giây phút trôi qua, số mệnh của Điền Huân cũng dần kết thúc, trước mắt chỉ còn khung cảnh đẫm máu của Vĩnh Kỳ.
Lần này…đã khiến quá nhiều người thương tổn…
Điền Huân bật cười, nụ cười cay đắng một cách đau đớn.
…
7h30 tối…một vụ chấn động do bom nổ đã bất ngờ tước đi hàng loạt sinh mệnh của những người còn lại…
Trong đám cháy sau vụ nổ, một giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống từ gương mặt Điền Huân.
…
Bệnh viện Tử Tinh…
- “Bác sĩ!” – Hạo Thần bế Ái Hy trên tay, xông vào bệnh viện với trạng thái vô cùng hoảng loạn, gào lên trong vô vọng. – “Làm ơn, cứu cô ấy! Làm ơn!”
- “Đặt cô ấy lên đây.” – Một cô y tá trực sẵn lập tức đẩy chiếc xe đẩy màu trắng ra trước mặt Hạo Thần, cất giọng ra lệnh.
Hạo Thần cẩn trọng đặt Ái Hy nằm lên chiếc xe đẩy ấy, sau đó nối bước chân vội vã bước theo chiếc xe đến tận khi khuất hẳn sau phòng cấp cứu…
Mệt mỏi ngồi xuống dãy ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, Hạo Thần đưa tay ôm lấy đầu, cố gắng định thần lại.
…
Minh Vỹ ngồi trong phòng cấp cứu ở bệnh viện lớn nhất thành phố, phải mất cả giờ đồng hồ mới đến được căn bệnh viện rộng lớn này.
Ring…ring…
Điện thoại lại rung…
- “Chuyện gì?” – Minh Vỹ tựa hẳn người vào chiếc ghế ở phòng đợi, chán nản nhấn nút nhận cuộc gọi sau đó áp điện thoại vào tai, đến tận lúc này Minh Vỹ mới cảm thấy sự đau buốt đến tê dại ở bờ vai.
- “Thiếu.. thiếu gia, nổ…nổ rồi!” – Từ đầu dây bên kia, tên cận vệ lắp bắp như đang cực kỳ hoảng loạn, thở gấp không ngừng.
- “Nổ?” – Minh Vỹ nhíu mày, lặp lại duy nhất một từ như đang chờ sự chứng thực từ phía bên kia.
- “Khu nhà máy…nổ.” – Đến tận lúc này, Minh Vỹ mới nhận thấy từ phía bên kia điện thoại có rất nhiều thứ âm thanh khác nhau.
- “Chết tiệt! Vợ tôi ra khỏi đó chưa?” – Minh Vỹ tức giận quát lên, đôi mắt đang lộ rõ vẻ lo lắng.
Tại sao lúc đấy…Minh Vỹ không ở lại mà lập tức đến bên bà Hàn thế này?
- “Vẫn…chưa.” – Giọng nói bên kia rất nhỏ, dường như đã cố gắng thu hết can đảm để trả lời.
Gương mặt Minh Vỹ trở nên tái nhợt dưới ánh đèn chùm trong bệnh viện, cố gắng gượng người đứng dậy, nhưng sau đó lại ngã khuỵu xuống đất.
Vết thương trên vai…đã khiến Minh Vỹ mất quá nhiều máu.
Đôi mắt Minh Vỹ dần tối lại, cả người dường như không còn chút sức lực nào cả.
Toàn thân hoàn toàn bất động trên nền đất, Minh Vỹ đang cố gắng gượng dậy…nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Lần này, Minh Vỹ lại một lần nữa…đánh mất người con gái mà mình yêu thương.
Khoé môi trên gương mặt điển trai khẽ nhếch lên, một nụ cười nhạt, đồng lúc đôi mắt lạnh lùng kia cũng dần khép lại, che khuất tầm nhìn mờ ảo.
Chap 44: Người em yêu là anh?
Hạo Thần lo lắng đứng chắn trước cửa phòng cấp cứu, tại sao vào khoảnh khắc quan trọng thì thời gian lại trôi chậm thế này cơ chứ?
Ái Hy của ngày hôm nay…quả thật rất lạ lẫm, nhưng lại quá đỗi đáng thương trong mắt Hạo Thần.
Đôi mắt không lẫn chút tạp chất luôn luôn ánh lên những tia nhìn lém lỉnh lại trở nên sâu thẳm không chút hạn định, vô tri vô giác.
Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt vô cảm ấy, trái tim Hạo Thần chợt chùng xuống, tưởng chừng như đang chìm sâu vào nỗi đau cùng cực.
Nghĩ đến việc mình đã từng tiếp tay cho Điền Huân thực hiện kế hoạch trả thù, Hạo Thần lại cảm thấy vô cùng nhức buốt nơi lồng ngực, chỉ tràn ngập duy nhất một thứ cảm xúc ân hận.
Đôi mắt Hạo Thần trở nên thất thần, tầm nhìn dần tối lại…
Lồng ngực hiện giờ cứ như đang bị thiêu đốt, nóng bỏng nhưng lại vô cùng đau rát mỗi khi lại thêm một giây trôi qua…
Làm ơn…Ái Hy, đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì cả.
*Cạch*
Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, kèm theo động tác gạt Hạo Thần sang một bên.
Chiếc xe đẩy màu trắng đang mang theo một thiên sứ mất đi đôi cánh, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống nhắm nghiền đôi mắt, trên đầu quấn một dài băng trắng khá mỏng, mái tóc màu café sữa vẫn bồng bềnh và tôn lên vẻ đẹp thuần khiết.
Ái Hy được y tá đưa ra khỏi phòng bằng chiếc xe đẩy trắng toát, theo sau là ông bác sĩ trung niên đang cầm trên tay một xấp hồ sơ bệnh án.
Hạo Thần mấp máy đôi môi, đưa tay như muốn níu giữ Ái Hy lại, nhưng lại bị một bàn tay chặn ngang hành động ấy.
Đôi mắt Hạo Thần không nhìn bác sĩ lấy một cái, tiếp tục dõi theo chiếc xe đẩy đang đưa người con gái yếu ớt kia cách xa khỏi mình.
- “Đã qua tình trạng nguy kịch, vết thương tuy không nặng nhưng lại mất khá nhiều máu, đặc biệt có thể để lại di chứng cho cô ấy…” – Vị bác sĩ hiền từ trước mặt mở lời, vỗ vỗ vai Hạo Thần như đang cố gắng trấn an. – “…cậu đi làm thủ tục nhập viện, sau đó cậu có thể vào phòng 502 thăm cô ấy, nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường lập tức gọi bác sĩ.”
Từ từ hạ tay xuống, bóng dáng trong chiếc áo blu trắng nhanh chóng khuất sau một cánh cửa phòng gần đó, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của chính mình.
Di chứng?
Hai tay Hạo Thần siết chặt lại, cả người run nhẹ lên, để lại di chứng sao?
…
- “Dương Hạo Thần! Cô gái này quan trọng đến mức khiến cậu phải bỏ cả show diễn quan trọng sao?” – Tay quản lý riêng của Hạo Thần tức giận đập mạnh quyển sổ ghi chép lịch trình làm việc của Hạo Thần, tức giận quát lên.
Đã một ngày trôi qua…
Hạo Thần vẫn không hề rời khỏi phòng bệnh số 502 lấy một giây, chỉ lặng người ngắm nhìn người con gái đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Mọi âm thanh xung quanh dường như không còn tác động đến Hạo Thần được nữa…
Tên quản lý kia tức giận ném trọn đôi mắt oán hận vào cô gái nhỏ bé đang nằm yên lặng trên chiếc giường trắng không chút bụi bẩn.
Bất giác thở dài mệt mỏi, hắn ta cầm quyển sổ vừa được ném mạnh lên mặt bàn của phòng bệnh lên, lê bước ra khỏi căn phòng tĩnh lặng.
…
- “Tránh ra!” – Minh Vỹ gằn giọng, tức giận nhìn đám cận vệ đang chặn ngang trước cửa, đôi mắt ánh lên những tia nhìn ham muốn giết người.
- “Ông chủ có lệnh, thiếu gia phải nghỉ ngơi đến khi hoàn toàn bình phục.” – Một tên cận vệ cúi đầu, thận trọng nói từng từ một cách máy móc, sau đó đóng nhanh cánh cửa phòng bệnh lại.
- “Mẹ kiếp! Mở cửa!!” – Minh Vỹ quát lớn, dùng chân đạp thẳng vào cánh cửa gỗ kia, nhưng đám cận vệ lại nhanh chóng chặn cửa ngay khi cánh cửa vừa được bật ra nhờ lực tác dụng của Minh Vỹ.
Đây rõ ràng là không muốn Minh Vỹ có thể đến bên Ái Hy!
Với khả năng của ông Hàn, biết chuyện Ái Hy không hề khó, đặc biệt ông ta lại có thể biết rõ địa điểm và những gì xảy ra liên quan đến vụ việc chấn động vừa rồi.
Liệu…Ái Hy đã bị trận bom ấy tước đi sinh mệnh?
Minh Vỹ nghiến răng, đôi mắt bị che phủ bởi một màn đêm của tuyệt vọng, tiếp tục cố gắng thoát khỏi vòng vây của đám cận vệ.
Ái Hy, nhất định Ái Hy sẽ không sao!
…không sao cả!
Minh Vỹ cố gắng phủ định những dòng suy nghĩ tồi tệ gán ghép trận bom kia với sự sống của Ái Hy, trái tim đang đập gấp gáp hơn bao giờ hết....