↓↓ Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc!
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nét mặt Điền Huân đanh lại, đẩy mạnh Ái Hy vào tường, sau đó lại gằn giọng uy hiếp.
- “Cô nên nhớ, chuyện lần trước tôi vẫn chưa bỏ qua, vậy nên cô ăn nói cho cẩn thận.”
- “Anh làm gì tôi? Giết tôi chắc? Cứ thử nếu anh dám!” – Ái Hy cũng không nhường nhịn, đôi mắt ẩn sau hàng mi dài cong vút trở nên sắc bén, giọng điệu khinh thường.
Từ nhỏ đến lớn, Ái Hy ghét nhất là hạng người như Điền Huân, hạng người chẳng xem ai ra gì.
Điền Huân nhìn thẳng vào Ái Hy ngoan cố trước mặt, sau đó bẻ bẻ tay. Cố gắng tận dụng cơ hội để. trả thù.
- “Cậu chẳng xem lời nói của tôi ra gì cả.” – Minh Vỹ đưa tay kéo Ái Hy về phía mình, lạnh lùng nhìn Điền Huân. – “Cậu không có tư cách chạm vào cô ấy, theo tôi thì người nên cẩn thận là cậu đấy.”
Minh Vỹ lúc này như vị cứu tinh của Ái Hy, nếu Minh Vỹ không kịp xuất hiện, có lẽ hôm nay là ngày tàn của Ái Hy.
Có lẽ theo thời gian, những ác cảm lúc trước của Ái Hy dành cho Minh Vỹ dần biến mất, để lại trong tim Ái Hy một cảm giác ấm áp và bình yên kì lạ.
…
“Từng chút, từng chút một…
…hãy để anh bước vào tim em.”
…
Điền Huân lặng người nhìn hai người trước mặt, sau đó quay lưng bước đi.
…
- “Em không làm loạn thì không chịu nổi à?” – Minh Vỹ thở dài nhìn Ái Hy, tính cách bướng bỉnh của cô vợ này thật sự không thể thay đổi được.
- “Kệ tôi, không cần anh quan tâm.” – Ái Hy hất mặt sang hướng khác,giọng điệu hơi ngượng ngịu. – “Dù sao cũng cảm ơn anh.”
Gương mặt Minh Vỹ xuất hiện một nụ cười nhẹ, nhưng sau đó nhanh chóng biến mất, trả lại gương mặt lạnh lùng vốn có.
- “Đi thôi.” – Minh Vỹ kéo tay Ái Hy lôi đi, giọng điệu hơi gấp gáp.
- “Đi đâu? Còn chưa tan học mà.” – Để mặc Minh Vỹ lôi mình đi, Ái Hy chỉ hỏi theo bản tính tò mò…nhưng lúc này Ái Hy cũng chẳng còn tâm trí nào mà ở lại trường chuyên tâm học hành.
Minh Vỹ không đáp, tiếp tục lôi Ái Hy ra khỏi cổng trường.
- “Này! Anh định đi đâu vậy? Balo của tôi còn ở trong lớp.” – Ái Hy giằng tay lại, giọng nói vô cùng khó chịu.
Đột ngột cảm giác thoáng chút rung động của Ái Hy đối với Minh Vỹ lại bỗng chốc tan vào mây khói, ngược lại Ái Hy còn cảm thấy hối hận vì sự xuất hiện đúng lúc của Minh Vỹ lúc nãy.
- “Anh sẽ cho người đem về, em chỉ cần ngoan ngoãn đi theo là được.” – Minh Vỹ trả lời bằng giọng điệu thuyết phục nhất, đôi mắt màu hổ phách đang đậm màu hơn dưới ánh nắng.
Dĩ nhiên Ái Hy không còn lí do để cự tuyệt nữa, đành ngoan ngoãn đi theo.
Nếu biết sẽ bị lôi đi như thế này, thà rằng để cho Điền Huân đánh vài cái còn hơn!
Ái Hy bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, lơ đễnh nối tiếp bước chân theo Minh Vỹ.
…
Minh Vỹ đưa Ái Hy đến một công viên giải trí lớn gần đó, vào giờ này thì có lẽ trường đã tan học rồi.
Thở dài bước theo sau Minh Vỹ, Ái Hy thật sự chẳng thấy thoải mái chút nào.
- “Em muốn chơi gì?” – Minh Vỹ nắm tay Ái Hy đi trong con đường tráng lệ, xung quanh là vô số những trò chơi khác nhau.
- “Không chơi!” – Ái Hy phụng phịu mặt, dứt khoát trả lời, đôi mắt nhìn về hướng khác.
Nhưng một quầy bán kem hiện ra trong tầm mắt, chợt đôi mắt của Ái Hy sáng lên, dán chặt tầm nhìn vào những que kem được in trước bảng hiệu quảng cáo.
Kem…là kem đấy!
- “Anh…mua kem cho tôi ăn đi…” – Ái Hy đột ngột cúi thấp đầu, đưa tay nắm lấy vạt áo của Minh Vỹ, giọng nói nhỏ nhẹ một cách kỳ lạ.
Minh Vỹ nhìn Ái Hy với ánh mắt phức tạp, sau đó lại mỉm cười dịu dàng kéo Ái Hy bước đến quầy kem trước mặt.
…
- “Xin hỏi quý khách dùng gì?” – Cô nhân viên trẻ tuổi nhìn Minh Vỹ không chớp mắt, giọng nói ngọt ngào như kẹo đường, hoàn toàn không chú ý đến Ái Hy đang đứng bên cạnh.
- “Em muốn ăn loại nào?” – Minh Vỹ cúi đầu nhìn Ái Hy, giọng điệu lạnh lùng càng khiến gương mặt cô nhân viên lại thêm đỏ ửng.
- “À, chocolate đi.” – Ái Hy nhìn menu, không ngần ngại chỉ thẳng vào que kem chocolate trông rất đẹp mắt.
Cô nhân viên nghe Ái Hy lên tiếng chọn món lập tức gật gật đầu, luyến tiếc rời ánh mắt khỏi Minh Vỹ.
…
Ái Hy thoả mãn cầm que kem chocolate trên tay, gương mặt cực kỳ hạnh phúc.
- “Em thích ăn kem à?” – Minh Vỹ nhìn thái độ hạnh phúc tột độ của Ái Hy, nhíu mày hỏi.
- “Thì sao? Anh cấm tôi không được ăn kem à?” – Ái Hy vẫn tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào của que kem trên tay, tầm nhìn hướng thẳng về phía trước.
Đã bao lâu rồi Ái Hy chưa được cảm nhận hương vị của món đồ ăn yêu thích nhỉ?
Bất chợt Ái Hy khựng người lại, ngưng hành động ăn kem đáng yêu lúc nãy, đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía trước.
Một anh chàng điển trai cũng dừng bước nhìn Ái Hy, tiếp theo lại chuyển ánh mắt khinh thường sang Minh Vỹ.
- “Vĩnh Kỳ.”
Chap 17:
Tôi là chồng cô ấy
Khoảng khắc hai đôi mắt chạm nhau, thời gian như ngừng lại…
Gương mặt của chàng trai phía bên kia nở một nụ cười khinh bỉ, từ từ tiến đến gần phía Minh Vỹ và Ái Hy đang đứng.
- “Sao? Vương Ái Hy, lại là bạn trai mới à?” – Giọng nói mang đậm tính chất khinh thường của chàng trai tên Vĩnh Kỳ vang lên, đôi mắt giận dữ tập trung vào Ái Hy, nhưng đâu ai biết được đằng sau vẻ bề ngoài bất cần đó đang phải chịu đựng một vết thương lòng quá lớn do ai kia gây ra.
Phía đối diện vẫn không một tiếng trả lời, Ái Hy vẫn nhìn chằm chằm vào Vĩnh Kỳ, đôi mắt phức tạp mang nhiều tâm tư khác nhau.
“Tại sao Vĩnh Kỳ lại ở đây?”
Dường như chỉ là một câu hỏi quá đỗi quen thuộc, nhưng gương mặt thân thuộc kia lúc này đang trở thành một vật thể vô cùng chướng mắt.
Gương mặt Ái Hy bắt đầu đanh lại, đôi môi cong cong lên, nở một nụ cười nhạt.
- “Sao anh lại ở đây?”
Khẳng định được một khoảng cách khá gần, Vĩnh Kỳ dừng bước, đôi mắt vẫn không rời khỏi cặp đôi trước mặt.
- “Ơ, em cấm không cho anh đến đây sao?” – Vĩnh Kỳ nhún vai, chuyển ánh mắt từ Ái Hy sang Minh Vỹ, đắc ý khẳng định. – “Anh chàng này chắc cũng chỉ được vài ngày thôi nhỉ? Anh hiểu em quá mà.”
- “Đây là chuyện của tôi, anh không cần quan tâm.” – Trả lời một cách dứt khoát, Ái Hy ném que kem trên tay vào sọt rác với một lực khá mạnh, giọng nói khó chịu. – “Mất cả hứng.”
- “Gặp lại bạn trai em không vui à? Hay có người mới nên muốn cắt đứt với người cũ?” – Chất giọng của Vĩnh Kỳ thoáng run rẩy, có lẽ đang cố kìm nén cảm xúc của bản thân mình. – “Thảo nào mấy ngày nay em chuyển trường, anh đến tận nhà cũng không thấy đâu. Thì ra là đi theo tiếng gọi của trái tim.”
Cuộc đối thoại giữa Ái Hy và Vĩnh Kỳ khiến Minh Vỹ nhíu mày khó chịu, đôi mắt màu hổ phách dần dần tối sầm lại. bàn tay cũng bắt đầu tạo thành hình nắm đấm.
- “Anh lằng nhằng nhiều quá đấy, Vĩnh Kỳ à.” – Ái Hy tháo chiếc nhẫn trên tay, sau đó lạnh lùng ném chiếc nhẫn đó xuống đất, tạo nên một thứ âm thanh va chạm của kim loại. Chất giọng vô cảm cất tiếng, đôi mắt liếc sơ Vĩnh Kỳ tỏ vẻ không hài lòng. – “Anh muốn tôi dứt khoát chứ gì? Được thôi.”
Cả hai chàng trai trong cuộc đều lặng người nhìn người con gái ngạo mạn trước mắt, nhưng mỗi người lại có một cảm xúc khác nhau.
Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn xuống chiếc nhẫn dưới chân…
…thật vô tình.
Khoảnh khắc mà chiếc nhẫn rơi xuống đất từ bàn tay xinh xắn kia, trái tim Vĩnh Kỳ như ngừng đập.
Trong tình yêu, Vĩnh Kỳ lại vô tình trở thành món đồ chơi trong tay Ái Hy, nhưng Vĩnh Kỳ thật sự không thể biết được số thứ tự mà mình mang là số mấy…vì chính bản thân Ái Hy cũng không biết mình đã trải qua bao nhiêu mối tình nhạt nhẽo, không chút cảm xúc....