↓↓ Truyện Hay One Way Ticket Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
…
“Chào bà.” Chúng tôi cất tiếng.
“Hai đứa đến muộn vậy?Suýt nữa là bà dọn hàng.” Bà cụ nhìn chúng tôi cười hiền từ. Nụ cười hiền như của bà ngoại tôi vậy.
“Sao bà dọn sớm thế?Giờ này sớm mà?”
“Giờ buôn bán khó khăn con trai à. Giờ này toàn nhậu nhẹt, ít ai thèm ăn cháo của bà già này nấu nữa.”
Ừ, giờ này ông anh của mình chắc cũng đang chén tạc chén thù với đám chiến hữu mất rồi.
“Có tụi con ăn nè bà.” Em nhanh nhảu.
“Hai đứa bà biết từ nhỏ, lúc nào bà chẳng thương. Đây, của 2 con đây…”
“Dạ cám ơn bà…” hai đứa tôi ăn xì xụp, miệngdính đầy cháo, ngẩng đầu lên nhìn nhau cười nắc nẻ. Bà nói :
“Nhìn 2 đứa bà thấy như trẻ lại. Bà thương lắm, ráng gìn giữ nha con. Không được ăn hiếp con gái của bà đâu nha.”
“Ai ăn hiếp ai còn chưa biết.”
“Anh nói gì?” em véo tôi 1 cái thật mạnh.
“Đấy, bà thấy chưa?Lộ mặt rồi…”
Bà cười làm em đỏ mặt. Lợi Lợi, chừng nào anh còn sống, anh sẽ bảo vệ em, không ai ăn hiếp Lợi Lợi của anh được.
Không ai biết tên bà là gì, tôi thường gọi bà làngoại. Bà không thân không thích, sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm. Tôi nhớ mãi lần đầu tiên được mẹ cho tiền tự đi ăn sáng, cầm 2 ngàn trên tay, lúc đó tôi nghĩ số tiền ấy rất lớn. Vội chạy ra chợ, thấy hàng cháo của bà, mùi cháo thơm nghi ngút, bốc khói. Tôi thèm rõ dãi, ngồi xuống như 1 ông chủ, nói với bà :”Cho 1 tô cháo đặc biệt”.
Bà cười hiền, lát sau 1 tô cháo nghi ngút khói đã ngay trước mặt tôi. Tôi vục mặt vào ăn, thoáng cái tô cháo hết sạch. Tôi chùi mép rồi nói với bà:”Tính tiền”
“Hai ngàn rưỡi con à.”
Tôi tái mặt, như đứa trẻ lầm lỗi sợ người lớn trừng phạt. Thấy tôi chần chừ hồi lâu, bà hỏi:
“Sao vậy con?”
“Bà, con có 2 ngàn thôi…” Tôi bẽn lẽn nhìn bà
“Không sao con trai, hôm sau ra trả bà cũng được.” vẫn nụ cười hiền từ đó, bà nói.
“Dạ cám ơn bà.” Tôi như mở cờ trong bụng, xách lấy cặp chạy đến trường.
Hôm sau tôi xin mẹ thêm 500 để trả bà. Lòng tự hứa không ăn tô đặc biệt nữa. Chỉ ăn tô thường thôi.
“Hôm nay ăn tô đặc biệt nữa hả con?”
“Da. Tô thường thôi…”
…
“Bao nhiêu vậy bà?”
“Hai ngàn con ạ.”
Tôi vui vẻ trả tiền cho bà, đưa thêm 500 thiếu hôm qua rồi vội đến trường.
Từ đó, tôi trờ thành khách hàng thường xuyên của bà. Mãi sau này tôi mới biết. Hàng cháo của bà không có tô thường hay tô đặc biệt gì cả, chỉ có 1 loại và giá là 2 ngàn rưỡi. Lúc đó tôi mới sực nhớ, lúc nào tô của tôi cũng nhiều hơn những tô khác. Hỏi bà thì bà bảo:”Học sinh ăn nhiều mới có sức , ráng học nghen con.” Và bà vẫn chỉ lấy tôi 2 ngàn mặc dù tôi nằng nặc trả đúng giá.
2011
Trời vào đêm.
Khung cảnh đã thay đổi đi nhiều so với trước, nhưng hàng cháo của bà vẫn vậy, vẫn những cái bàn, cái ghế thân thuộc nơi mà tôi và em đã từng ngồi đây, đút cho nhau ăn, lau miệng cho nhau, rồi cùng cười cùng nói.
“Bà ơi.”
“Cậu dùng gì hả cậu?”
Nhìn bà yếu hơn trước nhiều lắm. Lưng đã còng hơn trước, mái tóc đã bạc phơ. Và giá cháo bây giờ cũng đã lên 5000 ngàn. Con người đổi khác, vật cũng khác.
“Cho 1 tô đặc biệt nha ngoại.” tôi nháy mắt
“Cậu…”
“Con trai của ngoại đây.”
“Trời ơi thằng bé. Con trai của tôi. Đi đâu mà biền biệt thế hả con?” nước mắt ngoại lưng tròng. Tôi cũng không kiềm được.
“Đi đâu không quan trọng, bây giờ con đã về. Về vớ hàng cháo của ngoại.”
“Con gái của ngoại đâu con?Vẫn không về à?”
Tôi lắc đầu, phải rồi, cảnh vật đã đổi, và con người cũng vậy. Thiếu em, thiếu đi niềm vui trọn vẹn.
“Thôi con ngồi, ngoại làm cháo cho con ăn.” Bà gạt nước mắt.
“Hình như giá cả thay đổi phải không bà?” tôi hóm hỉnh.
“Đồ quỷ, với mày thì vẫn 2000 thôi con ạ.”
Nhìn tô cháo trước mặt, trong đầu tôi vẫn cònvang lên câu nói
“Mình đi ăn cháo nha anh.”
…
Lợi Lợi
Chương 2: Ngã rẽ đầu tiên.
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa
Nó đi đi mãi chẳng chờ đợi ai
Mới đó mà nhanh thật, sắp hết 4 năm cấp 2 rồi. Tôi không còn là thằng nhóc ngây ngô bỡngỡ nữa. Có cảm giác, cứ mỗi năm trôi đi, con người ta lại lớn hơn, học được nhiều thứ hơn. Cay đắng có, ngọt ngào có. Và với tôi lúc này, có được em là niềm vui to lớn nhất. Mặc dù bố mẹ em vẫn ghét tôi ra mặt nhưng vẫn không ngăn cấm được chúng tôi. Lúc này đây, tôi chỉ ước ao thời gian lúc đó kéo dài vĩnh viễn, dài vô tận, để tôi và em mãi được bên nhau, mãi không chia lìa.
Tôi đâu ngờ cuộc đời tôi sắp sang trang mới…Một trang giấy hoàn toàn khác lạ…
“Khụ…khụ…Mẹ khiếp…Khụ…”
Chàng trai ném mạnh cái khăn mùi xoa dính đầy máu xuống đất.
“Tao khuyên mày nên vào bệnh viện đi Cái à. Ở đó người ta có thuốc, có điều trị đàng hoàng cho mày. Không thì tao e sớm muộn mày cũng…”
“Cũng chết phải không ông già?Ông thừa biết ung thư làm sao chữa được?Chắc giai đoạn cuối mẹ nó rồi. Vào đó tốn tiền tốn bạc, thà tôi nằm nhà cho xong.”
“Con à, được chừng nào hay chừng đó, mày còn có 1 mình, không lo ai lo…”
“Không! A Lục, tôi không chỉ có một mình.”
…
“Anh! Anh!”
“Sao?”
“Anh đang nghỉ gì vậy?” tôi vỗ vai hỏi anh.
“Không! Chẳng có gì cả.”
“Mà em thấy anh sao đó. Dạo này ít gặp anh hẳn. Bị bệnh hả?Đi khám bác sĩ chưa?”
“Gớm. Thân lo chưa xong mà lo anh mày.” Anh cốc đầu tôi 1 cái.”Chỉ là dạo này đi làm nhiều quá thôi.”
“Làm chi quá sức vậy?Định để dành tiền sớm cưới vợ hả?”
“Vợ cái đầu mày. Thì cố được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.”
…
“Mà nè nhóc, tao bảo cái này.”
“Sao hả anh?”
“Ráng lo cho Tiểu Lợi. Dù có gì cũng đừng bao giờ bỏ cuộc nha.”
“Chuyện, em biết rồi. Mà sao anh tự nhiên nói vậy. Cứ như là sắp đi đâu ấy.”
“Đi đâu đâu. Nhắc nhở mày vậy thôi.”
“Biết rồi. Mà đừng gọi em là nhóc nữa. Em lớn rồi.”
“Với tao, mày vẫn chỉ là thằng nhóc. Ha ha.” Anh xoa mạnh đầu tôi làm rối hết cả tóc.
“Vớ vẩn…”
“Ha ha…”
…
“Chuyển hết đợt này vào kho lấy thêm gạo ra nha mày.”
“Rồi…”
Rầm…
“Mẹ cha thằng Cái, nó bị sao vậy?”
“Nó xỉu rồi. Đem dầu ra đây.”
“…”
“Không được rồi, đưa nó đi bệnh viện nhanh lên.”
…
“Từ khi nào vậy anh?” tôi nghẹn ngào.
“Chả từ khi nào cả. Đến số thì chết thôi.” Anh thở dài.
“Sao…không nói cho…bọn em biết?…” em nói, nước mắt không ngừng lăn trên má
“Con ngốc này. Nói để bọn bây lo thêm à?Có được gì đâu. Anh không muốn thấy bọn bây buồn.”
“Khụ…khụ…”
“Anh!!! !”
“Nhóc…lại đây!”
“Em đây…anh.”
“Nín. Đàng ông không được khóc. Nín.”
“Em nín rồi mà. Hức…” nước mắt vẫn tuôn ra, không gì có thể kiềm chế được.
“Nhớ…mày đã hứa với tao…những gì không?” anh thều thào.
“Em nhớ mà…Hức…đừng nói nữa…anh nghĩ ngơi đi. .”
“Tao phải nói…Nghe nè…tiền tao để dưới cáiphản…khụ…trong nhà. Không có bao nhiêu hết…Nhưng đó là tiền tao dành dụm bấy lâu nay…khụ…mày cầm lấy, lo cho Lợi Lợi, lo cho thân mày. Người chết là xong, không cần ma chay ma chiếc gì hết, tốn tiền, nghe chưa…”...