Old school Easter eggs.
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Trí Lâm tuy không thường xuyên tham gia thi đấu toàn quốc nhưng đối với các đàn ông từng thi đấu cũng bất phân thắng bại, cho thấy thực lực của cậu không hề xoàng chút nào.
Khiêu chiến cậu không phải hạng tầm thường, nhưng để được cậu nhận lời càng khó hơn, bởi bản tính Trí Lâm vốn trầm, không thích khoe khoang tự mãn.
Lăng Phong cứ mặc Võ phục nhưng không hề đeo đai vào thi đấu thì cảm thấy hơi rộng nhưng cậu lại không thích đeo đai.
- Em muốn đeo đai nào? Thầy sẽ bảo các bạn cho em mượn – Huấn luyện viên bèn nói.
Lăng Phong bèn tiến tới trước mặt Bảo Phương lúc đó đang cùng các bạn nữ đứng quan sát. Cậu nhìn Bảo Phương nhếch môi cười một cái, mặc kệ cái trừng mắt của cô. Nhanh chóng đưa tay tháo ngay cái đai của cô đang đeo khiến cho Bảo Phương không kịp phản ứng.
Tới khi cô nhận ra thì cái đai đã bị rút ra khỏi eo cô, Bảo Phương tức giận định giơ tay giật lại thì huấn luyện viên lên tiếng:
- Em cho cậu ấy mượn đai của mình một chút để thi đấu nhé Bảo Phương?
Bảo Phương đành tức giận thu tay về, trừng mắt giận dữ ném về phía Lăng Phong, trước cái nhìn đó, cậu thản nhiên nháy mắt trêu ghẹo với cô rồi đeo đai vào buộc cẩn thận bước vào sân thi đấu.
Bảo Phương tiến tới thì thầm vào tai của Trí Lâm vài câu, Trí Lâm cũng trao đổi lại vài câu. Lăng Phong cảm thấy hơi khó chịu, cậu còn cảm thấy hơi thở của Trí Lâm làm vài sợ tóc của Bảo Phương chuyển động.
Mọi người đều nín thở hồi hộp theo dõi trận đấu.
Vài giây đầu hai người im lặng thăm dò thực lực của nhau, lát sau là Trí Lâm ra đòn trước. Vừa nhìn vào đã thấy hai lối võ karate khác nhau. Trí Lâm thì uyển chuyển dựa vào sự dẻo dai ra đòn, nhưng Lăng Phong lại dựa vào sức mạnh của lực tay lực chân ra đòn nhanh nhẹn.
Có thể nói cả hai gần như ngang tàn ngang sức, trận đấu mới diễn ra mười phút mà chưa ai ghi được điểm nào từ đối phương. Cả võ đường nuốt ực mỗi khi cả hai ra đòn tấn công và phòng thủ.
- Hai người họ đánh nhau như vầy thật khó phân thắng bại – Một đàn anh đứng bên cạnh thì thầm với huấn luyện viên.
- Không…sắp phân thắng bại rồi – Bảo Phương lặp tức lên tiếng.
Huấn luyện viên khẽ cười hài lòng trước câu trả lời của Bảo Phương.
- Nhưng xem ra thực lực và sức mạnh của hai người ngang ngửa nhau khó mà phân đươc – Đàn anh vẫn không ngừng thắc mắc.
- Là ở tinh thần… – Bảo Phương tiếp tục đáp – Anh ta đáng sợ hơn anh nghĩ đó. Hai đối thủ cùng thực lực nhưng khác nhau ở ý chí chiến đấu. Trí Lâm cho rằng đây chỉ là một trận giao đấu bình thường, còn anh ta thì lại nhận định một trận quyết đấu hơn thua.
- Đúng vậy, trong giao đấu tinh thần quyết thắng rất lớn – Huấn luyện viên gật đầu lên tiếng.
Quả nhiên vừa nói xong thì Trí Lâm đã bị trúng đòn ngã xuống đất.
Huấn luyện viên bèn bước đến vỗ tay một cái hô lên:
- Được rồi…dừng lại ở đây thôi.
Trí Lâm đứng dậy dùng tinh thần của mình đứng dậy bắt tay với Lăng Phong:
- Cậu khá lắm.
- Anh cũng vậy.
Bảo Phương lúc này đã bước tới bên Lăng Phong chìa tay ra đòi lại sởi đai:
- Trả đây.
Lăng Phong không có ý trả mà quay người sang huấn luyện viên cười hỏi:
- Thầy, em cảm thấy sợi dây đai này rất may mắn, em muốn giữ lại nó có được không?
Huấn luyện viên đang vui mừng vì đã tìm được một học viên xuất sắc ngoài Trí Lâm ra cũng rất muốn chìu ý cậu, nhưng Bảo Phương cũng là học viên nữa mà ông thích nhất nên thấy hơi khó xử, đang quay đầu nhìn Bảo Phương dò hỏi.
- Không được – Bảo Phương đáp dứt khoát.
- Vậy đi, chúng ta cùng thi đấu, ai thắng thì cái đai của người đó, người thua sẽ phải đeo đai trắng kia – Lăng Phong cố tình gây khó dễ.
- Chuyện này,nam nữ thực lực vốn chênh lệch nhau – Huấn luyện viên khó xứ nói.
- Không thành vấn đề – Bảo Phương lặp tức lên tiếng. Chỉ là một chiếc đai bình thường đối với Bảo Phương cùng lắm là mua sợi đai khác, nhưng cô lại không muốn cho Lăng Phong tiếp cận mình nên nhất quyết bày tõ thái độ qua trận đấu này.
Sau đó lấy dây đai của một bạn nữ đeo tạm rồi bước vào vòng đấu. Lăng Phong không ngờ Bảo Phương nhận lời ngay, miễn cưỡng bước vào vòng đấu, nhìn gương mặt lạnh tanh và nghiêm túc của Bảo Phương nét cười trên mặt cũng biến mất, tằng hắng một cái nói:
- Xin nhẹ tay cho.
Tất cả mọi người vừa chứng kiến một trận đấu no mắt lại tiếp tục chứng kiến thêm một trận đấu nữa thì phấn khích vô cùng. Vội vàng ngồi im quan sát hai đối thủ.
Phần lớn ai cũng cho rằng Lăng Phong sẽ chiến thắng, bởi vì ngay cả Trí Lâm mà còn bị cậu đánh bại huống chi Bảo Phương lại là con gái, sức lực tất nhiên là yếu hơn.
Bảo Phương hiểu rõ điều đó cho nên chủ động tấn công dữ dội chứ không thể bị động tấn công được. Cô cũng có chút hiểu rõ thế tấn công của Lăng Phong rất quyết liệt và mạnh mẽ không cho đối phương cơ hội phản công.
Lăng Phong cứ bình thản đỡ đòn mà không hề để lộ bất cứ sơ hở nào. Bảo Phương thở hổn hểnh nhìn Lăng Phong, quả thật không để lộ bất cứ một sơ hở nào để cô tấn công nhưng lại không hề có ý tấn công cô. Nếu cứ thế này cô sẽ thua về thể lực mất.
Bảo Phương nghĩ vậy liền phóng lên dội đòn về phía sườn của Lăng Phong, Lăng Phong nhanh chóng vòng tay hất ra rồi phản đòn. Ngay khi Bảo Phương nghĩ mình sắp thua thì Lăng Phong đã lộ ra sơ hở, cô tung chân đá một cái, Lăng Phong té xuống đất.
Tiếng vỗ tay vang lên hoan hô vang dội, mọi người khen ngợi Bảo Phương rất nhiều. nhưng hơn ai hết, Bảo Phương biết rằng là Lăng Phong nhường cô không dám tấn công mạnh vì sợ làm cô đau, nhưng mặc kệ cô vẫn hất cằm ra lệnh:
- Đai trắng.
Lăng Phong cười nhạt nhún vai đứng dậy tháo đai ra trả lại cho cô
Nhưng Bảo Phương không chỉ gặp Lăng Phong ở mỗi chỗ võ đường karate mà cả ở lớp Nhu đạo, cậu cũng đến. Bảo Phương biết rõ Lăng Phong đến là vì mình nên có chút khó chịu, cô muốn chấm dứt quan hệ với cậu thì cậu càng mặt dày bám theo. Đã vậy còn yêu cầu đích thân cô hương dẫn.
Cậu ta dùng lợi lộc để ra yêu cầu như thế bằng việc hỗ trợ kinh phía đầu tư cho lớp học võ khiến thầy hướng dẫn vui mừng hết sức đành cầu khuẩn Bảo Phương giúp đỡ. Trước lời nhờ vã gần như van xin của thầy Bảo Phương miễn cưỡng nhận lời.
Cô dạy cho Lăng Phong cánh ra đòn và phòng thủ trong nhu đạo như thế nào, cách gạt chân đối thủ để ghi điểm ra sao. Lăng Phong cố tình trêu chọc cô bằng cách nắm hai vạt áo võ phục của cô trong tư thế vật một cách cợt nhã, kết quả là bị Bảo Phương cố tình luyện tập mà bị đánh ngã hết lần này đến lần khác một cách thê thảm.
Lăng Phong không thích võ Judo lắm cho nên cậu chưa từng học lần nào, nhưng xem ra lần học võ này thú vị hơn rất nhiều vì khoảng cách của cậu và cô chỉ cách một cánh tay mà thôi.
Chỉ vài phút giằng co, Bảo Phương đã nhanh chóng lựa đòn vật ngã Lăng Phong xuống đầt thuận thế ngồi đè lên người cậu ghi điểm, cô nhìn cậu nói:
- Thấy rõ chưa, nhắm ngay thời cơ ra đòn nhanh, lẹ, chính xác, anh hoàn toàn có thể ghi điểm.
Bảo Phương nói xong định đứng dậy, không ngờ bị Lăng Phong nắm tay kéo xuống để cô ngồi trên người cậu giống như tư thế lúc này. Nhưng Bảo Phương không ngờ bị người ta kéo lại, không kịp kìm sức nên ngồi xuống người Lăng Phong ngã ra phía trước, mặt đối mặt với cậu, cảm nhận hơi ấm phả ra và mùi nước hoa mạnh mẽ của cậu khiến tim Bảo Phương đập nhanh. Có thể nói đây là lần đầu tiên tiếp xúc với con trai gần nhất.
- Cảm giác này thật tuyệt – Lăng Phong đưa tay vuốt sợi tóc dính dầy mồ hôi bám trên mặt cô cười trêu....
« Trước1...2526272829...99Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ