↓↓ Đọc Truyện Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ơ con lấy làm gì ?? Mà tối qua con Nhi đi đâu giờ chưa về nữa ?? mama nó giả vờ hỏi.
- Dạ hôm qua…… Nhi ở nhà con ạ _Hắn đỏ mặt nói.
- Ơ sao lại ở nhà con mama nó cười tủm tỉm nhìn thái độ của hắn.
- Dạ tại Nhi bị sốt mà hôm qua con kêu hoài chẵng ai ra mở cửa nên con bế Nhi về nhà con luôn hắn nói mà mặt đỏ lên cả tai.
- Àk vậy àk con chờ bác tí mama nó quay vô trong cười gian gian ” Ngu sao mở cừa chời ”
Lấy quần áo xong hắn tung tăng về nhà mình thì thấy nó ngồi chình ình trên giường:
- Nè quần áo nè cậu thay đi hắn đưa bộ độ trên tay cho nó
- Khánh nè !! nó nhỏ tiếng kêu hắn.
- Sao ??_hắn ngây ngô quay lại.
- Hôm qua cậu thay đồ cho tớ hả ??? nó cúi mặt xuống nói.
- Ơ ờ thì…………… hắn gãi đầu ngượng ngùng.
Hai khuôn mặt đỏ lét chẵng nói tiếng nào, một lcú sau:
- Tại tớ thấy đồ cậu ẩm nên thay ra cho cậu đỡ lạnh. Mà yên tâm tớ không nhìn thấy gì đâu nhá hắn giơ tay fân tích y như tội phạm.
- Ừ tớ biết rồi, tớ đi thay đồ đây nó cúi đầu chạy vô phòng vệ sinh.
Hắn đứng ngoại đây cứ ậm àk, ậm ừ. Rồi cũng đi thay đồ.
Trên đường tới trường không ai nói với ai câu nào cả. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
” Cậu ấy tới có nghĩa là thích mình phải không nhỉ ??? Nhưng mà cậu ấy đâu có nói lỡ không phải thì sao ??? Mà tối qua cậu ấy làm gì, với ai mà bắt mình chờ lâu đến như vậy cơ chứ ??? Hizzzzzzzzzzzz ”
” Khi nào thì mình tặng được nhỉ ??CÁi chuyện kia mình có nên nói thật không nhỉ ?? Nhưng mà lỡ cô ấy buồn thì sao. Thôi khõi nói vậy ”
Rồi 2 tụi nó cũng đặt chân lên ngôi trường thân yêu:
- Cậu vào lớp trước đi tớ đi mua đồ ăn đã nó nói.
- Ừ hắn đáp rồi bước về lớp.
Nó chạy thẳng ra căn tin, hên sao hôm nay vắng nên nó nhanh chóng mua được 3 cái bánh. Đang tung tăng vui vẻ nhìn cái bánh thì:
- Em một giọng nữ vang lên.
Nó thắc mắc quay đầu lại:
- Em là bạn cùng lớp với Khánh phải không ??? Trân nhìn nó hỏi.
- Dạ nó chán nản gật đầu.
- Vậy nhờ em chuyển giúp cho chị cái này Trân nói rồi xòe cái điện thoại đưa cho nó.
- Cái này…………………..
- Àk hôm qua Khánh bỏ quên cái này ở chỗ chị. Mà cái hình trên đó, nói với Khánh là chị xé giùm rối ấy nhá. Thôi chị đi đây bye em. Trân nhìn nó cười tươi.
Lời nói của Trân như xé toạt tim nó ra. ” Sao cơ ??? Ở cạnh chị àk ?? Cái hình trên điện thoại chẵng lẽ……………….. Không được mình phải tin Khánh. Phải xác nhận chuyện này mới được. Nó chạy thật nhanh vào lớp:
- Khánh àk !! Hôm qua cậu đến trễ là do cậu ở cạnh chị Trân đúng không ??? nó nhìn hắn mắt rươm rướm hỏi.
Hắn đưa mắt sang chỗ khác như không mún nói. ” Làm ơn đi xin cậu hay nói không phải ”:
- Ừ cuối cùng hắn cũng trả lời.
Chữ Ừ phát ra từ miệng hắn như cứa vào tim nó, đau đau quá, tất cả đều tan biến, hy vọng nhỏ nhoi, cũng đành tan theo mây khói. Nó quay lưng chạy ra khỏi lớp, Huy thấy vậy lềin chạy theo nó, còn hắn tại sao ?? Tại sao không đuổi theo ??? Hắn cảm thấy có cái gì đó đè nặng đôi chân ” Tại sao lúc nào mình cũng làm cô ấy phải khóc ??? Một kẻ như mình, có lẽ không xứng đáng nhận được tình yêu. Hay mình nên dừng lại nhỉ ???…….. dừng lại để là mình của trước kia ”. Hắn ngồi im như tượng không một chút phản ứng gì, nhỏ Châu tức cho nó chạy lại hỏi:
- Nè tên kia cậu đang làm gì vậy hả ?????
…………………. Không một tiếng trả lời.
- Tôi nhầm nhầm thật rồi Khánh ạ !! Tôi cứ tưỡng cậu thích nó, hóa ra chỉ có vậy Châu tức tối quay về chỗ mình.
Trân đứng ngoài lớp, nở một nụ cười mãn nguyện ” Anh đâu rồi ??? Lại đây chống mắt nhìn xem em gái mình kia kìa. Chắc bây giờ tim của nó đã vỡ vụn, vỡ vụn thật rồi. Cảm giác mà anh mang đến cho tôi, thì bây giờ chính em gái anh sẽ nhận lại điều đó ”.
Nó chạy nhanh nhanh lắm, chạy đến khi nó mệt lữ nó ngồi phịch xuống nước mắt lại tuôn rơi.
Tim nó đau quá, ai cứu nó với. Cuối cùng Huy cũng đuổi kịp nó:
- Nhi àk !! Huy khẽ lên tiếng kêu nó.
NÓ ngẫn đầu lên, nó ước gì hắn là hắn đang đứng trước mặt chứ không phải Huy. NÓ không nói gì nước mắt vẫn rơi.
Nhìn nó như vậy Huy không kiềm lòng nổi nên đã cuối xuống ôm chặt nó.
- Cậu hãy khóc đi, khóc cho hết đi, rồi từ bây giờ đừng khóc vì tên đó nữa, cậu hãy khóc vì chính cậu mà thôi Huy an ủi nó.
Nó ôm chặt lấy Huy, khóc khóc nhìu lắm, nước mắt của nó thấm ướt hết cả áo Huy, nhìn nó khóc Huy cũng chẵng cầm được, nước mắt của Huy cũng rơi, rơi vì sự đau khổ của người mình yêu. Sau khi khóc xong, nó mệt lạ ngồi dựa vào Huy.
Huy ngồi nhìn nó, cứ sợ nó sẽ khóc nữa, nhưng ngược lại:
- Nhi àk cậu hết bùn chưa Huy lo lắng hỏi.
- Tớ không sao nữa rồi, cậu yên tâm đi nó cố gắng nở một nụ cười nhẹ.
- Cậu sẽ quên tên đó phải không ????? Huy hỏi nó.
- Quên ư ?? Có lẽ là vậy nó nở một nụ cười bùn.
- Sao cậu không cho người khác cơ hội mà cứ cấm đầu vào tên đó. Chẵng hạng như tớ nè Huy nhìn nó nghiêm túc.
Chap 26:
- Tớ…..Tớ nó vừa ngac 5nhiên vừa lúng túng nhìn Huy.
- Hahaha tớ đùa thôi, cậu tưỡng thật à Huy ôm bụng cười.
- Cậu thật là………….. nó nhăn mặt rồi đưa tay đánh vào lưng Huy.
- Hì Cậu mún đi chơi không ??? Huy nhìn nó hỏi.
- Sao cơ?? Đi chơi á ?? nó ngạc nhiên hỏi Huy.
- Ừ đi chơi. Huy gật đầu xác nhận.
- Chuẫn bị vào học rồi mà.
- Có sao đâu mình cúp một bữa có chết ai đâu nè. Đi thôi Huy nói rồi kéo tay nó dắt đi.
- Ơ……… nó chẵng kịp nói gì, phì cười trước hành động của Huy.
Nó và Huy đi ra khỏi cỗng trường, hắn từ trên lớp nhìn xuống đã thấy tất cả, một chút khó chịu, một chút hối tiếc và còn lại là một nổi buồn vời vợi đang xâm chiếm hắn ” Mày đã quá tự tin Khánh ạ. Mày nghĩ rằng chỉ có mày mới làm cô ấy cười được thôi sao. Chỉ có làm cho cô ấy khóc là sở trường đặc biết của mày thôi ” hắn nhìn bóng nó và Huy xa dần, hắn ước gì đôi chân của hắn đừng bị lý trí ràng buộc, đễ đôi chân này có thể chạy đến bên nó, . giành nó lại từ tay hắn, nhưng có lẽ không thể vì lý trí đã lấn áp trái tim hắn. Châu ngồi nhìn cứ ngống trông về chỗ của Huy ” Ước gì Huy quay về lớp ??? Mày sao vậy Châu, mày đã ích kỷ từ bao giờ, hiện tại bạn thân của mày đang đau đau lắm và Huy là liều thuốc duy nhất làm giảm bớt một phần nổi đau. Mày phải hiểu hiểu điều đó mới đúng ” châu cười trong vô vọng. Ngày hôm nay chẵng thấy bóng dang Duy đâu. Có lẽ Huy vẫn đang sống trông nổi đau của quá khứ, mà hiện tại chẵng làm gì để khắc phục được.
Quay lại với nó và Huy, Huy dẫn nó tới công viên, trùng hợp thật Huy dẫn nó tới công viên hôm trước đi cùng hắn, nhìn công viên ngày hôm nay nó liên tưỡng đến khung cảnh trnà ngập hạnh phúc ngày hôm đó, một hạnh phúc chỉ thoáng qua. Nó hơi buồn nhưng nổi buồn chẵng được bao lâu thì đã được Huy làm tan biến hết. Huy dẫn nó đi chơi đủ trò, nó thích nhất những trò có liên quan đến tốc độ, khi ngồi trên tàu siêu tóc nó cảm nhận như mình đang bay trong bầu trời màu xanh đầy hạnh phúc, cảm giác đó làm nó thích thú vô cùng. Sau một hồi chơi đủ trò, cả 2 đều đã mệt lữ:
- Cậu ngồi đây nha, tớ đi mua kem cho cậu Huy ấn nó ngồi xuống một chiếc ghê đá, nói rồi vụt chạy đi.
Nó nhìn theo Huy, lòng thầm biết ơn người bạn thân này, nhờ Huy mà ngày hôm nay nổi buồn cũng như nổi đau trong nó được xoa dịu bớt phần nào. Nếu như không có Huy thì hôm nay nó sẽ ra sao nhỉ ?? Khóc ư ?? Có thể lắm vì nó vốn mít ướt mà, nhưng khóc thì có giãi quyết được gì đâu, nó đã từng khóc khóc rất nhiều vì hắn nhưng đổi lại cũng chỉ là đau khổ. Có lẽ nó nên mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, để đối đầu với mọi chuyện....