↓↓ Truyện Cô Gái Đến Từ Hôm Qua Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Rồi, mày hỏi đi, tao sẵn sàng giải đáp!
Tôi thở dài:
- Biết hỏi gì bây giờ! Hồng Hoa và Chiêu Minh tụi nó cứ đi theo tò tò như vậy thì thánh cũng chịu thua!
Mặt dù tôi không hỏi, Hải gầy vẫn cứ giải đáp. Nó phân tích:
- Vấn đề là ở Việt An chứ không phải ở Hồng Hoa và Chiêu Minh. Nếu Việt An không rủ thì tụi kia đâu có đi theo. Đúng không?
Tôi chép miệng thay cho câu trả lời. Sự phân tích xác đáng của Hải gầy càng làm tôi thêm chán nản. Có lẽ đúng như lời nó nói hôm trước, tình yêu của tôi là tình yêu bất lực. Tôi yêu nhưng không làm cho mình trở thành người được yêu. Nói cho công bằng thì tôi cũng có “làm”, làm đủ thứ, nhưng cóc có “trở thành” nổi!
Tôi nhìn Hải gầy bằng ánh mắt hoang mang và hỏi bằng chính câu hỏi của nó:
- Giờ sao mày?
Hải gầy khoát tay:
- Tiến lên chứ sao!
Tôi hỏi, giọng thiếu tin tưởng:
- Tiến lên bằng cách nào?
Hải gầy ngớ ra:
- Tao chưa nghĩ ra!
Tôi hừ mũi, giọng ỉu xìu:
Vậy mà cũng nói!
Hải gầy gãi đầu:
- Từ từ đã! chờ một chút! Hay là… hay là như thế này! Tạm thời mày phải xa Việt An một thời gian…
Tôi ngán ngẩm:
- Vậy là tiến xuống chứ tiến lên quái gì!
Hải gầy đặt tay lên vai tôi:
- Mày chưa hiểu ý tao. Đây là một vấn đề… triết học, phải có chuyên môn mới hiểu được! Đặc điểm của bọn con gái là mình theo đuổi ráo riết thì bọn nó coi thường nhưng ngược lại, hễ mình phớt lờ, bọn nó lại chạy theo mình, mình đuổi cũng không đi. Thế giới đã “nhất trí” vấn đề này rồi. Người Pháp có câu “Suit l’amour, l’amour fuit, fuit l’amour suit” nghĩa là “theo tình, tình trốn, trốn tình, tình theo”. Mày giả bộ xa nó một thời gian, nhất định nó sẽ tìm tới mày.
Trước một vấn đề “tầm cỡ thế giới” như vậy, ai mà chẳng xiêu lòng nghe theo. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi thấy sao khó thực hiện quá.
- Xa nó là sao? – Tôi hỏi.
- Thì xa là xa chứ sao! Xa tức là không gần!
Tôi tái mặt:
- Chẳng lẽ mày xúi tao dọn nhà đi nơi khác?
- Bậy!
- Hay là nghỉ học?
Hải gầy phì cười:
- Không phải vậy! Mày vẫn đi học đàng hoàng. Chỉ cần mày lơ nó một thời gian, không có tiếp xúc, trò chuyện hay kẹo bánh gì nữa.
Tôi lờ mờ hiểu ra:
- Tức là tao phải “làm mặt lạnh”?
Hải gầy gật đầu:
- Ừ, thật lạnh vào! Như nước đá càng tốt!
Nghe lời Hải gầy, kể từ bữa đó, tôi bắt đầu “nghỉ chơi” với Việt An. Kể cả Hồng Hoa và Chiêu Minh, tôi đều phớt tỉnh Ăng-lê tất. Mỗi lần chạm trán tụi nó, tôi đều giữ vẻ mặt ở 35 độ dưới 0.
Tan học ra, tôi không còn đi về chung với Việt An nữa. Mặt cho tụi con gái vượt lên trước, tôi cố tình đi tụt lại phía sau với Hải gầy, ra cái điều ta đây “fuit l’amour” thật sự.
Ngồi trong lớp, tôi luôn luôn nhìn lên bảng hệt như một học sinh mẫu mực không tha thiết đến chuyện gì ngoài chuyện học. Có nhiều lúc tôi muốn liếc trộm Việt An một cái nhưng nhớ đến lời dặn dò nghiêm khắc của Hải gầy, tôi cố cưỡng lại sự thôi thúc mạnh mẽ đó. Hải gầy đã răn đe tôi ngay từ đầu:
- Nếu mày để Việt An và tụi bạn của nó bắt gặp mày nhìn trộm thì kế hoạch của tụi mình sẽ phá sản ngay lập tức. Tụi nó sẽ biết ngay là mày đang đóng kịch.
Trước lý lẽ của nó, tôi đành phải chôn chặt tình cảm vào đáy lòng và lúc nào cũng giữ cái đầu ngay ngắn trên cổ, không dám cựa quậy một tí ti.
Việc “chiêm ngưỡng” Việt An tôi tạm thời giao cho Hải gầy “phụ trách”. Nó sẽ quan sát và nghiên cứu những phản ứng xảy ra từ phía Việt An, giống như nhà khoa học nghiên cứu các phản ứng xảy ra trong phòng thí nghiệm vậy. Trên cơ sở đó, nó sẽ tìm ra những dấu hiệu thành công và hướng dẫn cho tôi các hành động tiếp theo.
“Chiến dịch băng giá” mới bước qua ngày thứ ba, Hải gầy đã hí hửng thông báo:
- Tốt lắm! Bước đầu như vậy là thuận lợi!
Tôi mừng rơn:
- Gì vậy?
- Bữa nay Việt An liếc mày hai cái.
- Phải liếc tao không?
- Liếc mày! Tao thấy rõ ràng. Như vậy là cá đã cắn câu.
Nó vỗ vai tôi:
- Mày cứ yên chí! Tao đã nói được là được! Chỉ cần lạnh thêm chút nữa!
Tôi vò đầu:
- Tao đã lạnh tanh rồi, còn lạnh sao được nữa?
Hải gầy nghiêm mặt:
- Lạnh nữa! Đừng bao giờ cười! Tao thấy mày còn cười.
Tôi phân bua:
- Tao có cười với tụi nó đâu.
- Cười với ai cũng không được! Mày phải chứng tỏ mình là người có bộ mặt không biết cười.
Tôi làm “người có bộ mặt không biết cười” được chừng hai ngày thì Hồng Hoa chặn đường tôi, hỏi:
- Có chuyện gì mà mấy bữa nay ông lầm lầm lì lì vậy?
Tôi đáp lấp lửng:
- Có chuyện gì đâu!
Hồng Hoa khăng khăng:
- Nhất định là có chuyện gì!
Tôi lắc đầu:
- Chẳng có chuyện gì hết! Tại mấy hôm nay tôi bận.
Hồng Hoa bĩu môi:
- Xạo.
- Thật. Tôi bận đủ thứ.
Hồng Hoa nhún vai:
- Tôi không tin. Ông chỉ làm bộ làm tịch tôi, nhưng ông chẳng lầm lì mãi được đâu!
Lời “tiên đoán” của nó khiến tôi giật thót nhưng tôi chưa kịp hỏi lại thì nó đã chạy mất.
Tôi đem những lời nhận định của Hồng Hoa nói lại với Hải gầy. Nhà chuyên môn hừ mũi:
- Mày đừng mắc lừa! Đó là đòn thăm dò của Việt An. Tụi nó chẳng biết gì về kế hoạch của mình đâu!
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng:
- Không biết sao Hồng Hoa bảo tao làm bộ làm tịch.
- Tụi nó chỉ đoán mò thôi. Việc Hồng Hoa chận đường mày hỏi dò chứng tỏ Việt An đã bắt đầu nao núng trước thái độ xa cách của mày. Cứ vậy mà làm!
Tôi “cứ vậy mà làm” thêm một tuần đã thấy sốt ruột.
Từ bữa đó đến nay, Việt An chẳng hề nhúc nhích mảy may. Tôi níu áo Hải gầy:
- Sao chẳng thấy Việt An động tịnh gì hết vậy mày?
Hải gầy trấn an:
- Đừng nóng ruột! Ông bà đã nói “dục tốc bất đạt”, chuyện tình cảm mà làm ào ào đâu có được!
Rồi dường như thấy tôi vẫn xụi lơ, chẳng tỏ vẻ gì tin tưởng vào lời dạy của ông bà, Hải gầy nói thêm:
- Khi nãy Việt An có liếc mày một cái.
Tôi thở ra:
- Hôm trước liếc hai cái, hôm nay còn có một, như vậy là sắp sửa outside rồi!
Hải gầy tìm mọi cách động viên tôi:
- Đừng bi quan! Chuyện tình yêu phải căn cứ vào “chất lượng” chứ không thể căn cứ vào “số lượng” được.
Mặc cho nó nói, tôi không giấu vẻ ngán ngẩm:
- Đi xem phim còn không ăn thua, liếc mấy cái nhằm nhò gì!
Hải gầy đặt tay lên vai tôi:
- Đừng nản chí, mày chỉ cần ráng thêm chừng mười ngày nữa thôi. Lúc đó, chắc chắn Việt An sẽ tìm gặp mày. Tao đã tính toán đâu vào đó rồi!
Nhưng lúc này, tôi không thèm quan tâm đến sự tính toán của nó. Tôi nhớ Việt An quá chừng và tôi không tin mười ngày nữa Việt An sẽ đến tìm tôi, “người có bộ mặt không biết cười”. Dường như từ ngày tôi lờ nó, nó cũng lờ luôn tôi. Hồng Hoa sau lần trò chuyện nọ cũng chẳng thấy hỏi thăm tôi thêm một lần nào nữa.
Tôi đã bắt đầu nghi ngờ cái phương châm “trốn tình, tình theo” đầy hứa hẹn kia. Tôi có cảm giác nếu như tôi tiếp tục “trốn tình” đến già, tình cũng chẳng thèm theo tôi lấy một bước.
Nghĩ lợi nghĩ hại một hồi, tôi quyết định thà “theo tình, tình trốn” còn hơn “trốn tình mà tình không theo”. Mình theo nó tò tò, nó có trốn, mình cũng còn biết đường mà… theo tiếp, chứ mình trốn nó, nó chơi ác nó trốn lại mình, lúc đó mình hối hận quay lại thì đã muộn.
Định bụng như vậy, hôm sau vô lớp, tôi chẳng màng đóng vai người hùng mặt lạnh nữa. Chốc chốc tôi lại nghiêng đầu liếc sang chỗ Việt An. Lâu nay bắt chước Tam Tạng đóng vai chân tu khổ hạnh, thấy con gái không thèm liếc ngang liếc dọc, bây giờ nhìn trộm Việt An mấy cái, tim tôi đập thình thịch. Ác một nỗi, Việt An chẳng hề nhìn lại tôi lấy một lần. Mặt nó lạnh như tiền, còn lạnh gấp mấy tôi....