NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Ngày Hôm Qua...Đã Từng Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Nè! Uống đi! Điên hết biết!
Chap 19:
Không khó để nhận ra nhỏ Hân đang ngồi kế bên tự lúc nào. Nó cầm ly caffe uống lấy một ngụm thật dài, hình như là ly mới, vẫn còn vài viên đá lạnh trong ly, kệ, chủ yếu là uống cho đã khát tỉnh ngủ chứ nhâm nhi thì để sau.
- Sao ở đây?
- Biết còn hỏi? Tự nhiên đi lung tung như tên điên vậy?
- Ờ thì cũng hơi điên
- Điên thì về nhà đi. Lại còn ngủ giữa đường giữa xá, có biết nằm đây ngủ nguy hiểm lắm không. Rủi té xuống dưới rồi sao. Lớn rồi mà hổng suy nghĩ gì hết vậy hả. Làm người khác lo không à!
- Thôi…xin lỗi mà..
- Xin lỗi gì mà xin lỗi. Biết người khác…
- Nhưng sao Hân lại lo cho M như vậy?
Nó cắt ngang lời nhỏ, đưa ánh mắt lạnh lùng đặc trưng của mình nhìn xoáy vào nhỏ Hân. Chỉ là bây giờ nhớ lại nó mới biết nhìn như vậy là dò xét thái độ của Hân thôi còn ngay lúc ấy nó cũng không nghĩ sẽ cố ý dò xét tình cảm của Hân đối với nó. Hân bối rối lảng tránh ánh mắt của nó:
- Thì…ừ thì tại mình là bạn…
- Uhm…nhưng lúc trước ghét M nhất mà?
- …Thì…vẫn…vẫn ghét…nhưng
-???
Nó vẫn nhìn, nhỏ Hân cuối mặt nhìn xuống dưới, đôi tay bấm vào nhau
- Trước…trước lúc đi Thy nó…nó có nhờ Hân để ý tới M
Nó đỡ mặt nhỏ nhìn quay qua nhìn vào nó
- Thật hả? Thy nói vậy thật hả
- Uhm
Hân kéo tay nó ra, đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Có thể ngày thường dữ dằn với nó nhưng lúc này Hân cứ như con mèo con vừa bị bắt gặp ăn trộm cá khô vậy, bối rối và đáng yêu.
- Thy còn nói gì nửa không?
- Nó…nó nói Hân…chăm sóc M thay…thay nó…M…Hân..
- Vậy à…
Nó đứng dậy, đưa mắt nhìn lên tán cây, nơi bầu trời vừa chập tối.
- Cảm ơn vì đã lo lắng. Nhưng M…đâu phải con nít!
Nó bật cười…(chua xót nhỉ…ai mà cần em lo chứ…a không lo được cho em thì thôi, ai cần em tìm người khác lo lắng cho anh hả?). Nhỏ Hân vội đứng dậy, tay nhỏ bấm lấy vai nó run run…
- M…M đừng hiểu lầm. Hổng phải ý đó…Hân chỉ nói…
Giờ ngồi nhớ lại nó mới biết thái độ lúc ấy của Hân là vì sao chứ ngay lúc đó nó cũng không hiểu và không để ý gì cả, chỉ hiểu đơn giản là em gửi nó cho Hân mà thôi. Nó mĩm cười khoác balo, kéo tay Hân đi
- Thôi! Đói rồi. Mình đi ăn nha
- Nhưng mà đi đâu…M…ý Hân là…
- Ừ biết rồi…giờ đi ăn…M đâu có giận Hân đâu mà lo.
Nó kéo tay Hân đi, giờ nhỏ chỉ im lặng đi theo nó một cách ngoan ngoãn, không nói gì nửa. Nó kéo nhỏ rảo bước trên đường Phạm Ngọc Thạch, rồi vòng thẳng vào Diamond plaza, không phải mua sắm mà nó biết phía trên plaza có một cửa hàng KFC. Bước vào KFC, nó gật đầu chào nhân viên rồi chọn món
- Nè! Hân ăn gì? Gọi đi?
- Ừ ừ…mà M…
- Sao?
- Tay nè
Nó nhìn xuống tay, thì ra nảy giờ nó quên mất đang nắm tay nhỏ chưa thả ra. Vậy mà hổng chịu nói cứ để yên cho nó nắm rồi giờ ra vẻ bối rối nửa chứ, chắc đi lâu ngoài đường nên đổi tính tình hay sao nhỉ?
- À…quên! Hân gọi đi!
Nhỏ im lặng chỉ tay vào món ăn, mặt hơi ửng đỏ. Trả tiền, nhận đồ ăn xong, nó chào nhân viên rồi rinh đồ ăn đi tìm chỗ ngồi. Giờ này tầm chiều tối nhưng quán khá vắng, chỉ loe hoe vài người, nó bước đến chỗ ngồi sát cửa kính có thể nhìn ra phía ngoài nhà thờ. Nhỏ Hân vẫn tò tò đi sau lưng nó ngập ngừng. Nó mĩm cười đứng dậy để tay lên vài đẩy nhỏ ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa tay rờ trán nhỏ.
- Nè sao hổng ngồi? Nay sao vậy, có sao hông?…bộ Hân mệt hả?
- Uhm..hổng hổng sao. M về chỗ ngồi ăn đi
- Ừ!…
Nó xoay qua ngồi ghế đối diện nhỏ, bụng vẫn thắc mắc. “ nay sao vậy nhỉ, bộ sợ mình giận hay đổi tính bất tử???”
- Ăn đi. Đói quá! À quên…chờ chút M đi lấy tương cho!
Nó cầm hai chén nhỏ chạy đi rót một chén tương ớt và một chén tương cà rồi vui vẻ ngồi xuống chỗ cũ
- Xong! Ăn đi…chà gà thơm thiệt…đi cả ngày đói méo bụng luôn. Ăn đi Hân.
- Uhm uhm Hân biết rùi.
Nó vô tư ăn gà bằng tay một cách ngon lành. Thơ thẩn cả buổi trời, tô hủ tiếu ăn ở trạm dừng chân chắc bay theo mồ hôi hết rồi hổng chừng. Nhỏ Hân dường như cũng lấy lại bình tĩnh nên lấy lại được phong độ thường ngày. Nhỏ đánh tay nó một cái:
- Ăn từ từ. Lớn gì ăn uống như con nít vậy hả. Sao hổng ăn bằng dao nĩa
- Thôi! Ăn vậy thoải mái hơn
- Mà có rửa tay chưa đó?
- Ờ ờ nảy có lau tay rồi
- Trời ơi! Ở dơ vừa vừa thôi nha.
- He he..ăn đi la hoài
- La rồi có ăn thua gì mấy người đâu. Điên hết chỗ nói!
- Hehe
Nó cười nhăn răng uống ực một hơi pepsi cho đã khát rồi tiếp tục ăn. Chẳng mấy chốc nó làm sạch hai miếng gà to đùng với đống khoai tây chiên, thấy vậy nhỏ Hân cầm một cánh gà đưa sang cho nó
- Nè! Ăn phụ Hân đi. Làm như chết đói hồi khuya giờ ăn gì thấy sợ
- Sao la còn đưa gà cho người ta chi?
- Thì ăn hổng hết. Ăn dùm đi bỏ tiếc tiền
- Ờ ờ
Nó gật đầu ra vẻ hiểu, cũng đúng, lâu lâu mới đi ăn KFC, tiền nhiều nên không được bỏ phí. Kệ nhỏ là con gái ăn mấy món này nhiều chắc sợ mập đây, ốm yếu như nó đành hy sinh thôi. Làm sạch cái cánh gà khá to nhai luôn xương tủy nó mới ngả người ra ghế thở…bụng no căng…hưởng thụ máy lạnh. Nhỏ Hân cũng vừa ăn xong, miếng gà của nhỏ vẫn còn đầy đủ xương, nhìn sang dĩa nó thì xương xẩu nằm ngổn ngang lung tung trên dĩa. Nhỏ cầm khăn giấy chồm qua đánh tay nó một cái
- Nè! Ăn xong làm ơn lau tay lau miệng dùm đi. Dơ ghế người ta hết bây giờ
- Ừ ừ! Quên! Hehe
Nó vui vẻ lau tay rồi ngồi im nhìn về phía cửa sổ nhâm nhi ly pepsi, nhỏ Hân đứng dậy dọn dẹp rồi đặt khay qua bàn bên cạnh để nhân viên dọn đi, nhỏ cũng ôm ly pepsi trong tay ngồi nhìn nó.
- Bộ Hân đi theo M từ trưa tới giờ hả
- Uhm!
- Đi bằng gì?
- Xe ôm!
- Tự nhiên đi theo chi hổng biết
- Kệ Hân. Ai biểu M khùng khùng đi lung tung chi? Chưa từng thấy ai như M…điên hết biết!
- Hì! Thì M vốn điên nào giờ. Lâu lâu đi dạo SG cho thoải mái đầu óc ấy mà!
- Mới đi chơi tuốt Đà Lạt về chưa đã sao còn đi lung tung. Vừa bụi vừa nắng vừa mệt
- Vậy mà vẫn có người đi theo M đó thôi
Nó bật cười nhẹ
- Tại…xí…đáng ghét!
Nhỏ chồm người dậy định đánh nó một cái, nhưng nghĩ sao không biết liền rút tay lại mân mê ly pepsi. Hôm nay tuy không nhìn thẳng vào mắt nhỏ nhưng nó nhận ra Hân cũng không phải đanh đá chanh chua gì, chỉ là đang cố tỏ ra là một cô gái mạnh mẽ trước mặt nó thôi, khi nó cố tình trêu thì nhỏ cũng bối rối như thường. Sài Gòn đã bước về đêm rồi nhỉ. Phố lấp lánh những ánh đèn đường, đèn xe, đèn trang trí lộng lẫy, mùa giáng sinh mà, năm mới sắp đến, giáng sinh đến trong từng ngõ ngách, chẳng biết mấy ngày nửa mới giáng sinh, hay chính đêm nay là giáng sinh dám chừng nó cũng chẳng hay biết nửa. Đơn giản là nó rất vô tâm với ngày tháng lễ lộc. Ngồi ngắm cảnh, trò chuyện linh tinh một hồi, nó với nhỏ Hân ra về. Hai đứa bắt một chiếc taxi theo yêu cầu của nhỏ, đưa nhỏ về đến nhà…trong lúc trên xe nhỏ còn nhét vào balo của nó vài hộp khô, hộp kẹo rồi cả vài thứ linh tinh tụi nó mua ở Đà Lạt làm suýt tí không kéo khóa balo lại được....
« Trước1...131132133134135...174Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Pair of Vintage Old School Fru