↓↓ Truyện Ngày Hôm Qua...Đã Từng Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Căn phòng lại chìm vào yên lặng…em thút thít nằm trong lòng nó…em lạnh…em chui rúc vào người nó, cố dụi đầu thật sâu, cố thu chân thật gọn vào trong chiếc mền nhỏ…bóng tối bao trùm lài hai đứa…Nó ôm em, đôi tay nó ôm thật chặt, làn da mát lạnh của em tường chừng như quen thuộc giờ…càng thấy lạnh hơn…Em vẫn ko thôi ngừng mắng nó là đồ khốn…nhưng tiếng mắng nhỏ đi…dường như tiếng tim em đập có lẽ còn to hơn cả tiếng em mắng nó.
- Mẹ em sao rồi…
- Còn mê…ngta vẫn chưa rút hết được thuốc trong người mẹ…yếu lắm…nhưng ba em nói điều trị mấy tuần nửa là khỏi thôi…
- Ừ…
- Đồ khốn…sao anh làm vậy…anh có biết anh ích kỷ lắm không?
Em đấm mạnh vào ngực nó
- Ừ thì anh vốn là đồ khốn mà…
Nó mĩm cười. Em đưa tay che miệng nó lại
- Nhưng em yêu anh…em sống sao được nếu thiếu anh đây hả đồ khốn…
- Anh cũng thế…nhưng mà…mọi chuyện đã như vậy rồi…biết sao được hả em..
- …
Em im lặng…nó cũng im lặng…chỉ còn tiếng thở đều đều, tiếng hai trái tim đập nhè nhẹ…Em hiếu nó..rõ ràng em hiểu vì sao nó phải làm như vậy…đau lắm chứ…xót lắm chứ…vậy mà em của nó vẫn ở đây, vẫn ôm nó thật chặt…
- Mười năm
Em phá tan không gian yên lặng bằng câu nói mà kể từ giây phút đó…câu nói của em đã đi cùng nó trong suốt những năm qua…và sẽ còn đi đến nhiều năm sau nửa.
- Mười năm…mười năm sau em sẽ trở về. Anh chờ em mười năm được không anh.
Nó im lặng…em cố nén xúc động ngồi dậy nhìn vào mắt nó.
- Có quá sức ko anh khi em bắt anh phải chờ em mười năm…anh sẽ chờ em đúng không đồ khốn?
Nó vẫn ko nói gì..kéo em vào lòng, tay nó vuốt nhè nhẹ lên ngực em…
- Em biết mười năm dài lắm, em biết thật vô lý nếu em bắt anh chờ em mười năm…em sẽ cho phép anh tự do tìm kiếm tình yêu khác, anh phải sống tốt…được không anh…Mười năm sau em sẽ trở về, em sẽ giành anh lại đó. Em mặc kệ ngta nói gì, em mặc kệ anh có yêu ai hay không…em sẽ quay về giành anh lại…em tin mình làm được vì…anh là của em…anh mãi mãi là của em…anh không phải của ai hết…
Nó gật đầu…hôn nhẹ lên môi em…
- Em muốn mười năm sau trở về anh phải tốt hơn bây giờ…anh không được thiếu tiền, anh phải lo được cho em, anh phải cho người khác biết anh không phải thằng khốn tay trắng biết chưa..anh biết chưa anh biết chưa…
Em hôn nó thật mãnh liệt sau mỗi câu nói biết chưa…người em run lên vì xúc động…thật kỳ cục…một cuộc tình kỳ cục của hai con người kỳ cục và những quyết định cũng kỳ cục…Nó mĩm cười đáp lại những nụ hôn của em. Bình tĩnh đến lạ lùng.
- Em sẽ không để mình yêu ai. Em sẽ căm ghét tất cả…Mười năm sau…em sẽ trở về…nếu mười năm nửa ko thấy em về…anh hãy lập bàn thờ cho em anh nhé…
Em mĩm cười, một nụ cười nó sẽ không bao giờ quên được. Thầm hận cuộc sống này, thầm hận chữ tiền…đã đưa em và nó phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ…đôi mắt em lạnh lùng…đáng sợ biết bao khi nói ra câu ấy. Nó biết em sẽ làm như vậy, nhất định em sẽ làm như vậy…và dù bây giờ nó quyết định thế nào..em cũng đã sẵn sàng rời xa nó trong mười năm.
- Em nói xong rồi phải không tiểu thư. Vậy là anh phải ở đây mười năm không được đi đâu hả…
- Ừ…
- Được quyền yêu người khác hả
- Ừ
- Phải có nhiều tiền hả
- Ừ
- Khó lắm đó
Em đấm vào ngực nó
- Anh hổng có quyền lựa chọn. Biết chưa đồ khốn!
- Ờ biết rồi…Phù…mười năm dài lắm…ôi…mệt rồi đây…ôi…mười năm…phù phù…
Nó bật cười…em cũng cười…hình như cuộc sống đã làm hai con người trẻ tuổi trở nên điên thì phải. Mười năm chờ đợi em,mười năm dài đằng đẳng so với tuổi đời còn rất trẻ của nó với những lời hứa mà em bắt nó phải làm cho bằng được. Mười năm để phấn đấu tốt hơn bây giờ, mười năm để chứng tỏ cho đời biết nó xứng đáng có em, mười năm để không còn tay trắng nửa,mười năm cho một sự thay đổi, mười năm để tìm lại tình yêu của mình đường đường chính chính, mười năm để không ai khinh nó không tiền nửa và mười năm để biết rằng…nó sẽ chờ em.
- Em quyết định đi…vậy còn chửi anh nửa…bất công ghê
- Đáng đời anh..ai biểu anh yêu em làm chi. Em xin lỗi…em biết anh đau nhiều lắm. Em mắng anh vì anh đã buông tay em…nhưng em phải cảm ơn anh vì anh là đồ khốn…buồn cười ghê ha anh..
- Ừ…anh xin lỗi. Xem như hai đứa mình có duyên không phận em à…biết làm sao được…cảm ơn em vì em đã hiểu anh…
- Yêu anh…dù anh làm đồ khốn cỡ nào em cũng yêu anh mà…em biết anh sẽ không tha thứ cho em nếu…vì em mà mẹ em có mệnh hệ nào…Em xin lỗi…em phải xa anh rồi…
- Ừ…anh biết mà…nếu đổi lại là mẹ anh..anh cũng phải chọn như vậy thôi tiểu thư à. Dù chuyện gì xảy ra…cha mẹ vẫn trên hết…cảm ơn em vì đã chọn chữ hiếu thay vì chọn anh. Nếu hôm nay em chọn anh và bỏ mặc mẹ…anh cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Thôi thì tiểu thư của anh…em phải sống tốt đó. Đừng lo…em cho anh mười năm…anh sẽ không rời khỏi SG này trong mười năm đâu. Vậy nhé
- Nhớ đó…mười năm sau…đồ khốn phải tốt hơn bây giờ đó…em hổng cho phép anh bỏ cuộc đâu biết chưa..
- Tuân lệnh tiểu thư!
Nó hôn em thật sâu…một cuộc nói chuyện kỳ cục và bình tĩnh đến lạ lùng của hai con người yêu nhau đến phát điên…đúng là điên thật mà…hai con người điên ấy lại lao vào nhau thăng hoa với đam mê xác thịt bình thường của những người yêu nhau bất chấp tất cả. Đời là gì…bây giờ…nó đã cảm nhận được rõ ràng rồi đó…và cuộc đời đã bắt đầu khắc vào tâm khám nó con số mười năm!
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 115
Đà Lạt của những ngày sắp giáng sinh, trời lạnh đến run người. Trời đổ cơn mưa phùn từ buổi sáng sớm. Em ngồi sau lưng run rẩy, tay siết chặt lấy eo nó. Cố gắng chống chọi lại cái lạnh tái người của Đà Lạt, tóc, vai áo nó lấm tấm những hạt mưa phùn. Lần đầu tiên được đón một cơn mưa phùn của Đà Lạt vào mùa giáng sinh, lung linh, huyền diệu. Em tinh khôi trong chiếc váy trắng của ngày nào còn bên cạnh nó. Hôm nay…không phải là giáng sinh, hôm nay nó và em cũng có mặt ở Đà Lạt…không phải như lời hẹn của mấy ngày trước cùng nhau đón giáng sinh Đà Lạt trong hạnh phúc…
Hôm nay không phải ngày hạnh phúc…hôm nay là ngày lần đầu tiên nó mặc áo vest, chở em trên chiếc xe máy cũ…đến nơi mà em sẽ làm lễ thành hôn theo người ta về bên ấy. Hôm nay…không phải là ngày hẹn hò…hôm nay là ngày chia tay…Hôm nay không phải là ngày ngọt ngào…hôm nay là ngày em nuốt nước mắt đến nhà thờ làm lễ thành hôn…Hôm nay sau lưng nó trong chốc lát nửa không phải là người yêu nó…hôm nay sau lưng nó…trong chốc lát nửa em sẽ là vợ của người ta.
Đà Lạt buối sáng sương phủ mờ trên những con đường…Nó mìm cười chở em trên con đường mộng mơ, gió lạnh lùa vào cứ như muốn cắt da cắt thịt. Em vẫn ngồi sau lưng ôm nó thật chặt hết mức có thể…Người ta vẫn cố gắng tổ chức lễ cưới thật nhanh, thật gọn để đưa em về bên ấy, người ta sợ kéo dài em và nó sẽ đổi ý, người ta sợ em và nó sẽ lại bên nhau bất chấp tất cả. Lễ thành hôn được vung tiền thật nhiều để được tổ chức thật nhanh…Và hôm nay nó đang đưa em đến nhà thờ, một nhà thờ nhỏ nằm sâu giữa những cánh rừng thông. Một đám cưới sẽ có rất ít khách được quyền đến dự, một đám cưới mà cô dâu sẽ không mặc áo cưới, sẽ không cầm hoa và sẽ không có người mẹ ấy tham dự.
Nó cố chạy chậm hết sức có thể…thi thoảng em khẽ nhắc…...