↓↓ Đọc Truyện Nơi Ấy Có Anh Full - Tác Giả Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Không cần, bọn con trai mấy ông toàn là những kẻ xảo trá không hà. Nào là Lâm Phong rất thích Ngân Hằng, cậu ấy nhất định khiến Ngân Hằng luôn vui vẻ…cuối cùng thì sao hả. Nắm tay cô gái khác, đúng là đồ khốn mà. Uổng công tui nói tốt với Ngân Hằng cho hắn ta. Đồ khốn. Ông cũng là đồ khốn. đồ khốn chơi với đồ khốn – Bảo Trâm hung hăng mắng ****.
Cô thật hận bản thân. Vì Bảo Duy tác động nên cô nghĩ Lâm Phong thật lòng với Ngân Hằng, cho nên mặc dù thấy Minh Nhật và Ngân Hằng thích hợp với nhau, cả hai đều là những người sống nội tâm, có thể đồng cảm và hiểu nhau, cô vẫn muốn lôi kéo Ngân Hằng về phía Lâm Phong. Bởi vì cô nghĩ, sự vô tư của Lâm Phong sẽ khiến Ngân Hằng vui vẻ hơn, giúp Ngân Hằng thoát khỏi sự trầm lặng, nhìn cuộc đời với thái độ lạc quan vui vẻ.
- Này, sao lại **** mình là đồ khốn chứ. Lâm Phong thích Ngân Hằng là sự thật, nhưng Ngân Hằng thích bạn ấy, chẳng lẽ bắt bạn ấy cả đời như vậy thích Ngân Hằng hay sao – Bị mắng là đồ khốn khiến Bảo Duy cũng tức giận, cậu cũng lớn tiếng quát lại Bảo Trâm – Đau lòng đến nỗi pải từ bỏ cũng bị gọi là đố khốn à.
Nghe Bảo Duy quát lớn, Bảo Trâm bỗng giật mình chạnh lòng, có chút sợ, cuối cùng cô mếu máo lí nhí nói:
- Sao bạn biết Ngân Hằng không thích Lâm Phong chứ. Nếu bạn ấy thích Lâm Phong thì sao.
Bảo Duy thấy Bảo Trâm đôi mắt đã rưng rưng thì thấy áy náy vô cùng, cậu không định lớn tiếng như vậy. Cậu gãi gãi đầu, ngượng ngập nói:
- Xin lỗi nha. Mình…mình không có mắng bạn đâu.
- Thật không? – Bảo trâm mếu máo hỏi lại.
- Ừ, thật đó… – Bảo Duy trả lời trong tiếng đập mạnh của trái tim.
Bình thường thấy Bảo Trâm hay ăn to nói lớn, không ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt có phần yếu đuối của cô lại vô cùng đáng yêu. Bảo Duy vì Lâm Phong và cũng vì lần trước thấy có lỗi mới tiếp cận Bảo Trâm, không ngờ càng tiếp xúc, càng nhìn thấy những mặt đáng yêu của cô.
Cuối cùng Bảo Duy kể lại lời Lâm Phong nói đã nhìn thấy Ngân hằng và Minh Nhật ôm nhau, cho nên mới buồn mà bỏ cuộc.
Bảo Trâm nghe vậy mới bình tĩnh lại và nói:
- Mình nghĩ Ngân Hằng thích Lâm Phong đó. Có điều bạn ấy chưa nhận ra hoặc đang che dấu tình cảm của bản thân mà thôi. Còn về Minh Nhật, mình thấy Ngân Hằng đối với bạn ấy có cảm kích chứ không có thích.
- Bạn chắc không? – Bảo Duy nhìn Bảo Trâm hỏi lại.
- Trực giác của mình bảo thế – Bảo Trâm gật đầu khẳng định.
- Trực giác của bạn – Bảo Duy nhăn mặt kêu lên.
- Bạn không biết trực giác của con gái thường rất nhạy bén hay sao. Tin mình đi, mình khẳng định Ngân Hằng thích Lâm Phong, hay ít nhất trong lòng bạn ấy cũng có Lâm Phong – Bảo Trâm tự tin đáp. Rất nhiều lần nói chuyện, vô tình hỏi về Lâm Phong, cô bỗng thấy Ngân Hằng cười vui vẻ kể việc học của Lâm Phong tiến bộ thề nào …, chưa bao giờ cô thấy Ngân Hằng hào hứng như thế.
- Vậy bây giờ tụi mình phải làm sao? – Bảo Duy hâm hở hỏi, có chút tin tưởng Bảo Trâm.
- Tìm cách cho họ ở gần nhau hơn để hóa giải hiểu lầm – Bảo Trâm nói khẽ.
Hai người liền bắt tay vào kế hoạch kéo Lâm Phong và Ngân Hằng lại với nhau.
Khi Ngân Hằng về đến nhà, cô phát hiện phòng của mình bị lục lạo lung tung. Không hiểu sao, cả ngày hôm nay cô thấy trong lòng buồn bực khó chịu vô cùng, về phòng mình lại thấy bị người ta lục tung thế này, thì sự khó chịu của cô được dịp bùng phát lên.
Cô bước đến bên hộc tủ bàn học của mình, chiếc thẻ ba cô đưa đã biến mất. Trước đây bà Kim Lương vì đề phòng ba cô cho cô những vật đắt tiền, cho nên thường lục lạo phòng cô lấy đi. Cô đã nghĩ, có lẽ bà ta có sự sợ hãi rồi, chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, cho nên yên tâm cất trong hộc bàn. Không ngờ màn cũ lại tái diễn.
Cô tức giận quăng mạnh cái cặp xách xuống sàn nhà, rồi lao ngay ra khỏi phòng đi xuống phòng bà Kim Lương chất vấn:
- Ai cho phép dì vào phòng của tôi lục lạo như thế. Chiếc thẻ rút tiền ở đâu.
Bà Kim Lương đang xếp quần áo thấy Ngân Hằng nóng giận bước vào mắng thì ngơ ngác không hiểu nhìn cô, rồi lấp bắp nói:
- Dì không có.
- Không phải bà…không phải bà thì còn ai vào đây nữa chứ. Đây không phải là lần đầu bà lục soát phòng tôi, chẳng lẽ bà vẫn nghĩ, tôi chấp nhận cam chịu để bà ức hiếp nữa hay sao. Thời hạn một năm đến đây chấm dứt, bà thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy bà ở lại đây chút nào nữa. Đợi ba về tôi sẽ nói rõ với ba – Cô hùng hổ tuyên bố, ánh mắt nhìn bà Kim Lương không chút e sợ, lùi bước.
Bà Kim Lương nghe cô nói xong thì tái cả mặt, quần áo xếp gọn gàng trên tay bà bỗng rơi xuống đất hết. Bà vội vàng lao đến bên Ngân Hằng khóc lóc cầu xin:
- Dì thề với con là dì không hề lục lọi phòng của con, dì không có lấy bất cứ cái gì của con. Dì biết trước đây dì đã sai, nhưng dì đã sửa rồi, dì thật sự sữa rồi. Xin con…xin con đừng đuổi dì đi. Xin con cho dì thêm một năm nữa thôi, chỉ cần Ngân Quỳnh thi xong đại học, dì sẽ tự động ra đi mà không có bất cứ yêu cầu gì cả.
Ngân Hằng trước sự níu kéo van xin của bà Kim Lương đang chưa biết phản ứng thề nào thì nghe tiếng hét lớn của Ngân Quỳnh.
- Mẹ …mẹ vừa nói gì…ra đi…một năm. Ý mẹ là một năm nữa, sau khi con thị đại học xong, mẹ sẽ bỏ đi…mẹ sẽ đi đâu?
Ngân Quỳnh sà xuống trước mặt mẹ mình tròn mắt kinh hãi hỏi.
- Mẹ…mẹ hứa với Ngân hằng, một năm sau, chờ đến khi con ổn định tinh thần thi đại học xong thì mẹ sẽ chấp nhận li hôn với ba của con, mẹ sẽ ra đi mà không cần điều kiện gì, sẽ không đem theo bất cứ thừ gì – Bà Kim Lương ôm Ngân Quỳnh vào lòng rồi nức nở khóc đáp.
Ngân Quỳnh sững người, ngồi bệch xuống đất, cô như hóa đá nhìn Ngân Hằng đang ngửa mặt lên trời thở dài.
- Chị…là sự thật sao?
Trước sau gì Ngân Quỳnh cũng biết, mọi chuyện cũng đã vỡ lỡ ra thế này, không còn gì để giấu diếm nữa. Cuối cùng Ngân Hằng nhìn thẳng Ngân Quỳnh, quyết định nói ra sự thật.
- Đúng vậy, tất cả đều là sự thật.
- Haha…thật không ngờ, thật không ngờ. Em cứ nghĩ, chị nghĩ tình chị em chúng ta nên mới tha thứ cho mẹ em, cho bà một cơ hội làm lại từ đầu. Hóa ra tất cả chỉ là một sự lường gạt. Chị à, chị thật nhẫn tâm. Nếu chị thấy Gia Bảo là tất cả đối với chị, em cũng vậy…mẹ cũng là tất cả đối với em. Sao chị lại nhẫn tâm cướp đi như thế chứ – Ngân Quỳnh đau đớn nhìn cô trách móc.
- Mẹ em vẫn còn sống sờ sờ đó, bà ấy vẫn ở bên cạnh em, khi em muốn, em đều có thể gặp bà ấy – Ngân Hằng biết Ngân Quỳnh còn đang trong cú sốc, nên mềm mỏng nói.
- Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau chị hiểu hay không? Chẳng có đứa trẻ nào muốn ba mẹ nó xa nhau cả, em cũng thế. Đúng là em có thể gặp mẹ khi em muốn, nhưng chị có biết không con người đều có thói quen của mình, họ thích sống theo thói quen đó. Thói quen của em là khi mở mắt ra đều có thể nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy cả nhà quây quần hạnh phúc bên nhau chị hiểu không? Chị có biết, trước khi được đặt chân vô cái nhà này, em cũng giống như một đứa trẻ mồ côi không cha vậy đó. Ba chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm rồi cho tiền sau đó lại đi. Chị có thể ngang nhiên nắm lấy tay ba bước vào cổng trường, được ba đi họp phụ huynh học sinh, được ba đi chơi. Còn em thì sao? Em chỉ có thể nhìn hai người từ xa mà ước ao, thèm cái cảm giác được ba yêu thương biết bao. Đợi biết bao nhiêu lâu mới được ở bên cạnh ba, bây giờ chị lại bắt em xa mẹ. Chị có hiểu được nỗi đau trong lòng em hay không.
Ngân Hằng nhìn Ngân Quỳnh có chút đau buồn, cô hiểu chứ, ai mà không thích cái cảm giác ấm cúng của gia đình chứ. Nhưng cái cảm giác đó không dành cho cô.
- Chẳng phải mẹ em đã sữa đổi rất nhiều rồi hay sao, tại sao chị không chịu tha thứ cơ chứ. Chị thật ích kỷ và độc ác....