80s toys - Atari. I still have
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Nơi Ấy Có Anh Full - Tác Giả Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Minh Nhật từ trong túi xách lôi ra một chiếc điện thoại màu xám đưa cho Ngân Hằng, rồi giơ chiếc điện thoại của mình lên khoe. Đó là hai chiếc điện thoại giống nhau, nếu mỗi người một chiếc, thì lại giống như điện thoại tình nhân. Lâm Phong thấy Ngân Hằng cầm chiếc điện thoại trên tay, hai chân mày chau lại, nhưng không nói gì sau đó nhẹ nhàng vén vạt áo dài lên xe Minh Nhật chở, Lâm Phong nghĩ cô đã chấp nhận chiếc điện thoại đó.
Ánh mắt cậu tối sầm lại, niềm vui trong mắt vụt tắt, nụ cười trên khóe môi cũng ngưng đọng lại, cõi lòng trống rỗng, trái tim cũng trống trãi, tay siết chặt hai tay lái, cả người run run. Nửa muốn khóc, nữa lại không thể khóc.
Ngân Hằng cầm hai chiếc điện thoại trong tay ngồi trên băng ghế đá ở sân sau của trường giờ ra chơi. Hai chiếc điện thoại, một màu hồng, một màu xám mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc.Chỉ trong vòng hai ngày, cô nhận được hai chiếc điện thoại. Lâm Phong đưa cô vì lí do để tiện liên lạc trong việc học, nếu gặp vấn đề khó hiểu, cậu sẽ gọi điện hỏi cô. Minh Nhật thì với lí do, không thích mỗi khi gọi điện đều gặp bà Kim Lương bắt máy, có điện thoại hai người liên lạc dễ hơn, cô có chuyện buồn, chỉ cần gọi cho cậu, cậu lập tức đến ngay, không cần phải một mình trốn đến ngôi chùa hoang khóc trong cô đơn.
Cả hai lí do đều rất thiết thực, không thể từ chối được. Nhưng Ngân Hằng từ trước đến giờ không thích nhận quà của người khác khi không có gì như thế, mà một người chỉ cần dùng một cái điện thoại thôi, hai cái sẽ vô cùng phiền phức. Vì lúc ở nhà Minh Nhật, hai người thường đi học cùng nhau, nên sau này về nhà, Minh Nhật vẫn muốn cả hai người đi học cùng nhau, Ngân hằng vì ân nghĩa lúc trước mà đồng ý, sáng nào cũng chờ Minh Nhật ở trạm xe buýt. Lúc Minh Nhật đưa cô chiếc điện thoại màu xám, Ngân Hằng vốn muốn không nhận, nhưng Minh Nhật bảo với cô dến trường rồi mới nói vì nếu cứ vùng vằng sẽ trễ học. Không ngờ vừa ra chơi, Minh Nhật đã bị một bạn nam kéo đi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngân Hằng thấy dù sao cô cũng đã nhận điện thoại của Lâm Phong rồi nên quyết định trả điện thoại lại cho Minh Nhật. Dù sao thì vẫn có thể dùng điện thoại của Lâm Phong liên lạc với Minh Nhật được mà.
Ngân Hằng quyết định dùng điện thoại mà xám gọi cho Minh Nhật, vì cậu đã lưu số mình trong đó, nói rằng mình có điện thoại rồi và từ chối điện thoại của Minh Nhật.
Vốn chưa sử dụng điện thoại quen nên Ngân Hằng phải dùng máy bằng hai tay. Cô bèn để điện thoại màu hồng xuống băng ghế đá rồi bấm nút gọi cho Minh Nhật.
Sau khi báo cho Minh Nhật chỗ mình ngồi, Ngân Hằng cầm chiếc điện thoại màu xám trong tay trầm tư suy nghĩ, nên nói thế nào để từ chối món quà tặng này của Minh Nhật, ngay lúc đó Lâm Phong bước đến.
Lâm Phong cầm quả bóng trên tay, vừa đi vừa tưng bóng. Chuyện buồn lúc sáng, cậu đã tạm gác lại, dù sao thì cậu vẫn còn nhiều cơ hội ở bên cạnh Ngân hằng, vẫn còn nhiều cơ hội để cô thích mình.
Không ngờ đi đến đây, Lâm Phong thấy Ngân hằng vân vê chiếc điện thoại của Minh Nhật, trong khi chiếc điện thoại của mình lại bị bỏ rơi không thưởng tiếc trên băng ghế đá. Trái tim như bị ai bóp nát đau nhức vô cùng, anh mắt Lâm Phong như con thú bị thương, như một đứa trẻ biết mình bị bỏ rơi đến sợ hãi rồi trở nên hoang dã khi ai đó đến gần. Cậu tức giận quăng mạnh quả bóng trên tay mình xuống đất rồi lao đến trước mắt Ngân Hằng, trừng trừng nhìn cô với đôi mắt đỏ như lửa, khiến Ngân Hằng giật mình sợ hãi nhìn cậu đến ngây người.
Lâm Phong với tay cầm lấy chiếc điện thoại trên băng ghế đá mím môi nói với Ngân Hằng:
- Nếu như bạn thích chiếc điện thoại của Minh Nhật tặng hơn chiếc điện thoại của mình cũng không nên vứt bỏ nó như vậy .
Ngân Hằng không ngờ Lâm Phong lại biết chiếc điện thoại này là của Minh Nhật tặng, cô hiểu ngay ra việc cậu đã chạy đến nhà mình, và nhìn thấy cảnh Minh Nhật tặng cho cô chiếc điện thoại. Cũng biết Lâm Phong hiểu lầm, tưởng rằng thành ý của cậu bị Ngân Hằng từ chối nên mới giận dữ như vậy, cô muốn lên tiếng giải thì thì …
- Bộp …
Chiếc điện thoại màu hồng bị Lâm Phong ném mạnh vào cái cây phía đối điện tạo ra một âm thanh hãi hùng, chiếc điện thoại vỡ đôi mỗi thứ một nơi.
- Nếu bạn đã không cần nó, vậy thì quăng bỏ đi vậy – Lâm Phong nói xong thì bỏ đi thật nhanh với ánh mắt đau buồn vô cùng.
Ngân Hằng nhìn đôi mắt bị thương và tuyệt vọng đó, trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa vô hạn. Nhìn bóng dáng to lớn bỏ đi của Lâm Phong, môi cô mấp máy nhưng lại không thốt nên lời. Tim Ngân Hằng đập mạnh, cảm giác đau nhói từ trong tim, không rõ vì sao.
Cô lặng lẽ bước đến nhặt chiếc điện thoại màu hồng đó lên.
Vừa ngẩng lên, cô đã thấy ánh mắt sâu của Minh Nhật nhìn mình. Minh Nhật bước đến bên Ngân hằng đang bối rối thật chậm, đưa tay cầm lại chiếc điện thoại màu xám của mình, nhìn ngắm nó một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngân Hằng, khóe môi cậu buộc ra một câu nói bi thương:
- Bạn từ chối chiếc điện thoại của mình là vì bạn thích chiếc điện thoại màu hồng này hơn hay là thích người tặng chiếc điện thoại này hơn.
Im lặng một lúc Minh Nhật mới nói tiếp:
- Ngân Hằng, bạn phải biết, cuộc sống của những người như chúng ta không thể nào có được màu hồng, màu thích hợp nhất với chùng ta là màu xám. Không quá đen tối, cũng không hề sáng lạng, nó chính là thứ màu ấm áp. Màu của tro tàn, chỉ có khi lửa cháy bừng lên rồi tàn lụi, chúng ta mới có ngày yên bình, bạn hiểu không?
Hơn 1 tuần qua, ngày nào cũng thấy mẹ khóc, ngày nào cũng thấy mẹ nói với cô những lời dặn dò: ” Con hãy tự chăm sóc mình. Đừng đi theo mẹ, con ở lại với ba đi. Nhớ hòa thuận với Ngân Hằng và Gia Bảo, việc gì cũng phải nhường nhịn. Như vậy cuộc sống của con mới có thể tốt được. Chỉ cần con luôn nhớ đến mẹ, thường xuyên đến thăm mẹ là được rồi”. Ngân Quỳnh cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Lòng cô đau đớn biết bao nhiêu.
Từng chứng kiến nhiều người bạn vì cha mẹ li hôn mà suy sụp, cô chỉ biết an ủi họ, nhưng giờ đây cô mới biết, hóa ra nỗi đau này rất khó phai nhòa. Cái giác mất mát, cảm giác chia lìa lại khiến người ta khó chịu đến như vậy. Đó là một cảm giác cô đơn và lạnh lẽo.
Cô từng an ủi bạn: ” Dù ba mẹ không sống cùng, nhưng họ vẫn luôn bên cạnh mình”, nhưng tới lượt mình, cô mới biết, hóa ra an ủi người ta là điều vô cùng dễ dàng, nhưng ở cùng hoàn cảnh mới biết những lời nói đó hoàn toàn vô nghĩa biết bao nhiêu. Thiếu một người, chính là đánh mất một nữa niềm hạnh phúc.
Mệt mỏi, chán chường và buồn bã nên cô cũng không muốn ăn uống gì, cả người luôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tựa như muốn ngã xuống. Toàn thân dường như phát sốt, nóng bừng bừng cô muốn đi đến phòng y tế nằm một lúc. Nhưng gần như không còn sức, Ngân Hằng cảm thấycảnh vật xung quanh mình từ từ biến mất. Mắt cô khép dần lại …cả thân người giống như ngọn đèn trước gió từ từ ngã xuống.
- Này …bạn không sao chứ … – Một giọng nói đầy lo lắng kêu lên bên tai cô.
Ngân Quỳnh muốn kêu lên nhưng cảm thấy cổ họng có gì đó chặn lại, mắt cô mờ màng nhìn người đó, nhưng chẳng thể nào nhìn rõ.
Một bàn tay mát lạnh sờ lên trán cô, dường như khiến đầu đang muốn vỡ ra của cô có chút dịu lại. Rồi cô thấy ai đó nắm tay mình sốc mạnh lên. Cô cảm nhận được một bờ vai ấm áp và mềm mại. Thoang thoảng một mùi hương tỏa ra khiến đầu óc Ngân Quỳnh có phần tỉnh táo lại, cô khẽ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của người đó rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
Ngân Quỳnh nhìn thấy mẹ cô nước mắt chảy dài trên mặt, đôi mắt đỏ hoe sưng cả lên nhìn cô rồi bỏ đi. Ba cô, Ngân Hằng, Gia Bảo đứng một bên lạnh lùng, Ngân Quỳnh khóc nức nở gọi mẹ, mong bà đừng đi. Nhưng bà không hề đứng lại. Cô đau khổ vội vàng đuổi theo, níu kéo lấy cánh tay mẹ giữ lại. Nước mắt cô chảy dài trên mặt....
« Trước1...3940414243...90Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ