NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Nơi Ấy Có Anh Full - Tác Giả Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Ba hiểu, con yên tâm. Lần này ba dứt khoát li dị với bà ta, ba sẽ chia cho bà ấy một số tiền, để bà ta ra đi. Gia đình chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, xây dựng một cuộc sống hạnh phúc mới – Ông nhìn Ngân Hằng quyết tâm nói.
- Ba – Ngân Hằng xúc động kêu lên rồi ôm chầm lấy ba mình. Đây là ước mơ từ rất lâu của cô, cuối cùng nó cũng được thực hiện.
- Nhưng dì sẽ không chịu li dị dễ dàng như vậy đâu – Ngân Hằng buâng khuâng nhìn ba mình.
- Yên tâm…ba chưa từng đồng ý đem tài sản đứng tên chung cho bà ấy, cho nên dù có li hôn, bà ấy cũng chẳng có được bao nhiêu. Bà ấy không ngu ngốc đến nỗi cứ giữ lại một chút tiền ít ỏi đó mà bỏ qua một món tiền lớn như thế.
Ngân Hằng gật đầu, vậy thì cô yên tâm rồi, bà ta cũng không có cớ gì mà đe dọa cô, cô cũng không cần ngày ngày cam chịu để ba mình không mất mặt. Cô nhìn ba mình chậm rãi gật đầu, hóa ra ông vẫn là người đàn ông lí trí, vẫn biết để chỗ đứng cho cô và Gia Bảo trong căn nhà này.
Khi Ngân hằng trở về phòng mình, cô đã thấy Ngân Quỳnh ở trong đó, gương mặt ủ dột, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng rơi, đáng thương vô cùng. Thấy cô vào, Ngân Quỳnh vội vàng lau nước mắt đứng dậy, gọi khẽ:
- Chị …
Ngân hằng biết Ngân Quỳnh vào phòng cô với mục đích gì, cô không đáp, chầm chậm bước vào, lấy một cái khăn giấy khe khẽ lau nước mắt cho Ngân Quỳnh. Ngân QUỳnh nhìn cô cảm kích rồi lần nữa kêu lên:
- Chị …
- Đừng nói gì hết, chị không giúp được đâu – Ngân Hằng vội vàng lên tiếng ngắt lời.
- Không phải đâu chị, em biết chỉ cần chị nói một câu, ba nhất định sẽ nghe theo chị mà …xin chị hãy nói với ba hãy tha thứ cho mẹ em – Ngân Quỳnh lắc đầu tuyệt vọng cầu xin.
Ngân hằng nhìn Ngân Quỳnh lắc đầu đáp:
- Chị xin lỗi, chị không thể …
- Chị…em cầu xin chị mà …em cầu xin chị mà …chị làm ơn đi, chỉ cần chị lên tiếng, ba nhất định sẽ không li hôn với mẹ – Ngân hằng nức nở khóc quỳ xuống đất cúi lạy Ngân Hằng.
Ngân Hằng nhìn thấy cảnh đó đau lòng muốn rơi nước mắt, đứa em gái đáng thương của cô. Luôn là người đứng giữa giữa cô và bà Kim Lương.
- Xin lỗi em, chuyện đó là chuyện giữa ba và dì, chị không có quyền xen vào. Nếu ba vẫn muốn tiếp tục chung sống vớ dì, chị cũng không phản đối, ba muốn li hôn, chị cũng không thể xen vào. Nếu muốn xen vào thì chị đã xen vào từ lúc dì bắt đầu đánh chị, cho nên bây giờ muốn cầu xin, em hãy đến cầu xin ba – Cô dứt khoát từ chối.
- Chị … – Ngân Quỳnh yếu ớt gọi.
- Chị mệt rồi. Chị muốn nghỉ ngơi, em về phòng mình đi – Cô từ chối bàn luận tiếp.
Nói rồi cô bước lên giường nằm nhắm mắt lại. Ngân Quỳnh nhìn theo đôi mắt từ từ khép lại của Ngân Hằng, nỗi tuyệt vọng dâng cao trong lòng, cô biết, không thể cầu xin hay trách cứ gì Ngân Hằng được. Đó là tội mà mẹ cô phải gánh chịu . Tất cả đều là lỗi của bà không thể trách ai được. Cô lặng lẽ đứng dậy, nhìn Ngân Hằng khẽ nói:
- Chị, em xin lỗi chị. Đã làm khó chị rồi.
Cô ra ngoài khép cửa lại, Ngân Hằng bèn mở mắt ra thờ dài một hơi. Đã đến bước này rồi, cô không thể nhân từ. Ít ra phải làm cho bà ta hiểu ra và sau này không còn như vậy nữa. Đối với bà ấy, phải một lần cứng rắn mới khiến bà ta từ bỏ.
Nghĩ tới dáng vẻ tội nghiệp của Ngân Quỳnh, nước mắt cô rơi ra, khẽ nói thầm:
- Chị xin lỗi.
- Là thật sao? – Hà Nhi reo lên mừng rỡ khi nghe Ngân Hằng nói là cô đã trở về nhà và ba đã bàn vấn đề ly hôn với bà Kim Lương.
- Thật là tốt quá. Cuối cùng thì mình cũng thấy ba bạn sáng mắt ra – Bảo Trâm không chút nể tình thẳng thắn nói vê ba Ngân Hằng.
- Thôi đi, dù sao bác ấy cũng cũng lựa Ngân Hằng, chứng tỏ bác ấy rất yêu thương con mình – Nhật Tân xưa nay hiền lành nên không muốn chỉ ra sai lầm của ba Ngân Hằng.
- Mình là mình nóng lòng xem cái bản mặt của bà ta méo mó thế nào sau khi ly hôn với ba bạn – Xuân Phương ngước mặt nhìn trời tưởng tượng đến gương mặt đau khổ của bà Kim Lương .
Ngân Hằng nhìn sự vui mừng của các bạn dành cho cô cảm thấy yêu các người bạn này của mình biết bao nhiêu. Vốn dĩ chuyện trong nhà, cô cũng chẳng muốn nói ra bên ngoài, nhưng từ bao lâu nay, nhờ sự thông cảm và giúp đỡ của các bạn như việc giúp cô trực nhật lớp, hay hoàn thành công tác đoàn viên. Bởi vì bà Kim Lương thường hạnh họe làm khó khi cô đi sớm hay về trễ.
Giống như chuyện lần này cô bỏ nhà đi, cũng nhờ các bạn giúp đỡ nói với cô giáo chủ nhiệm, bởi bất kì lí do nghỉ học nào cũng phải có chữ ký của ba mẹ, nhà trường mới không truy cứu. Cho nên cô cũng không muốn giấu họ, đành kễ rõ mọi chuyện.
- Chiều nay chúng ta đi ăn mừng đi, thoát khỏi bàn tay của mụ phù thủy Kim Lương độc ác – Bảo Trân hào hứng tuyên bố.
- Đúng vậy, thoát khỏi bàn tay của bà Bất Lương – Xuân Phương vỗ tay hửng ứng.
- Nhưng mà … – Ngân hằng ngập ngừng.
- Lo gì chứ? Bây giờ đã khác trước rồi. Bây giờ Hằng đã tự do rồi, không còn phải lo nhìn sắc mặt của bà ấy nữa – Hà Nhi bèn khích lệ.
- Phải đó, chúng ta cùng đi đi – Nhật Tân cười hiền lành bảo.
Trước sự nhiệt tình của mọi người, Ngân hằng vui vẻ đồng ý.
Mọi người đang cười nói bàn nhau nên đi đâu thì thấy Ngân Quỳnh đi ngang qua, cô cười ngượng chào mọi người một cái rồi đi tiếp, tất cả bỗng trầm mặc xuống. Tuy không ưa gì bà mẹ của Ngân Quỳnh, nhưng theo đánh giá của mọi người thì Ngân Quỳnh là một cô bé hiền lành. Tuy vậy Xuân Phương và Bảo Trâm cũng không thích Ngân Quỳnh cho lắm. Hai người thường bảo nhau: ” Mẹ nào con nấy thôi”
- Bạn ấy có nghe thấy lời của chúng ta nói không? – Nhật Tân lo ngại nhìn mọi người hỏi.
- Nghe thì nghe, sợ gì nào. Tụi mình có sao nói vậy, việc gì phải lo lắng người ta buồn phiền chứ – Bảo Trâm bĩu môi đáp.
- Phải đó, có trách thì trách bạn ấy đào thai nhầm người mẹ xấu thôi – Xuân Phương gật đầu nói.
Ngân Hằng nhìn theo dáng vẻ buồn bã của Ngân Quỳnh mà thấy xót thương cho đứa em gái vô cùng. Cô biết, Ngân Quỳnh sẽ chịu đã kích rất lớn nếu như ba cô và bà Kim Lương ly hôn với nhau. Cô vốn sức khỏe kém, chỉ sợ không chịu nổi đã kích này.
- Dẹp mấy bà đi, con người ta hiền lành như vậy, có cần độc miệng thế hay không? – Sơn Hải bỗng từ đâu chen miệng vào nói, theo sau là Bảo Duy.
- Gì đây? Bênh vực à? Không phải ông thích nhỏ đó chứ – Xuân Phương hất mặt nhìn Sơn hải hỏi.
- Tui thích đó thì sao nào, còn hơn thích chằn cái như bà – Sơn Hải trợn mắt nhìn Xuân Phượng đáp lại.
- Ông nói ai chằn cái hả? – Xuân Phương tức giận cung tay trước mặt Sơn Hải đe đọa hỏi.
- Tui sai rồi, tui xin lỗi bà – Sơn Hải làm ra vẻ sợ hãi nói – Đáng lí ra không nên nói bà là chằn cái, phải nói bà là sư tử hà đông mới đúng …haha…
Nói xong Sơn Hải liền bỏ chạy đi thật mau lẹ. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn kẻ còn đứng ở lại, được xem là đồng bọn của tên chạy trốn kia. Bảo Duy thấy tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn mình thì cười hehe nói:
- Mình vô tội nha…
Nói xong thì nhìn theo hướng Sơn Hải bỏ chạy gào lên:
- Hải! Chờ tao…
Nói xong cũng bỏ chạy giữ lấy mạng.
Xuân Phượng tức giận chỉ có thể xách giày chọi theo mà thôi. Nhưng Sơn Hải đã chạy xa mất rồi, Bảo Duy cũng chạy đi rồi, chiếc giày bay vèo một cái vào đầu một bạn nam lớp khác.
- Ui da … – Người đó quay đầu, mặt nhăn nhó nhìn dáo dát tìm kiếm thủ phạm gây ra tai nạn này.
Xuân Phượng biết mình gây họa lớn, nuốt nước miếng cái ực lùi lại phía sau mấy bước.
Nhật Tân đành chạy lại nhận lỗi với bạn nam đó:
- Bạn không sao chứ? Thàn thật xin lỗi bạn, bạn mình không cố ý....
« Trước1...3435363738...90Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog