↓↓ Đọc Truyện Nơi Ấy Có Anh Full - Tác Giả Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
-Không cần đâu, em cứ giữ lại cái điện thoại đi. Đọc cho chị số điện thoại của em. Khi nào chị về sẽ gọi cho em tiện hơn – Ngân Hằng đẩy chiếc điện thoại lại cho Ngân Quỳnh nói.
Ngân Quỳnh ngẫm nghĩ một chút thấy lời Ngân Hằng cũng đúng bèn cất điện thoại vô. Sau đó hai người chia tay đón hai chiếc xe buýt đi về hai nơi khác nhau.
Ngân Hằng vừa đến đã thấy Lâm Phong đứng đợi ở trước cổng.
Cậu hôm nay mặc một chiếc quần jean đen, chiếc áo thun trắng, nhưng khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi màu xanh. Đầu đội cái mũ jean, đứng bình thản dựa lưng vào bức tường trước cổng, xung quanh mấy cô nữ sinh nhìn cậu trầm trồ chỉ trỏ, có người còn chạy đến làm quen.
Cũng may hôm nay cô đã mượn bộ váy này của Ngân QUỳnh nếu không thì đi bên cạnh cấu ấy sẽ khiến ca65ua 16y mất mặt chết đi được.
Vẫn biết Lâm Phong có gương mặt đầy cá tính rất thu hút nữ giới, nhưng trong lớp, chỉ thấy cậu chơi đùa vui vẻ với con trai, còn với con gái cũng hay chọc phá nhưng chưa thấy cậu thân mật với ai bảo giờ cả. Đặc biệt cậu ta rất ghét bị con gái bám theo lằng nhằng, cái tính nóng nảy của cậu ta một khi thấy phiền phức sẽ nổi cáu lên.
Ngân Hằng không dám bước lại gần, chỉ sợ bị vạ lây.
Không ngờ hôm nay Lâm Phong lại cực kì dịu dàng và lịch sự cười nhã nhặn nói với mấy người bạn nữ đó:
- Xin lỗi, hôm nay mình hẹn với bạn. Bạn mình không thích mình nói chuyện thân mật với bạn gái khác đâu.
Mấy người bạn nữ kia nghe Lâm Phong nói vậy bèn tiu nghỉu bỏ đi. Lâm Phong mới đưa tay nhìn lại đồng hồ, rồi ngẩng đầu ngó dáo dát. Gương mặt buồn xo của cậu nhìn thấy Ngân Hằng thì ngay lập tức cười rạng rỡ.
Đây là lần đầu tiên Ngân Hằng nhìn rõ nụ cười của Lâm Phong, thì ra khi cậu cười lại thu hút đến như vậy, tựa như một đứa trẻ con.
Thấy Lâm Phong vui vẻ bước nhanh về phía mình, Ngân hằng cười ngượng nói:
- Xin lỗi nha, mình đến muộn, bắt bạn chờ rồi.
- Không có gì, con trai chờ con gái là chuyện bình thường mà, đi thôi … – Lâm Phong đáp lời rồi nắm tay Ngân Hằng kéo vào bên trong.
Những cô gái lúc nãy thấy Lâm Phong nắm tay Ngân Hằng đều chăm chú nhìn cô, khiến Ngân Hằng vừa ngượng vì bị Lâm Phong nắm tay vừa ngượng vì bị họ nhìn chằm chằm, chắc chắn mấy người kia cho cô chính là bạn gái mà Lâm Phong nói. Cô muốn rút tay lại nhưng Lâm Phong nắm rất chặt, lại không muốn cậu bị mất mặt trước đám con gái kia nên đành để yên cho cậu kéo vào bên trong.
Lâm Phong đã mua vé rồi nên cả hai không cần phải xếp hàng dài đặc như mấy người kia. Hôm nay là ngày nghỉ nên có rất đông người tụ tập đến đây vui chơi.
Ngân Hằng không biết Lâm Phong đến đây từ bao giờ để mua vé. Chắc là cậu phải đến tử rất sớm, trong lòng có chút ái ngại, nên cứ để mặc Lâm Phong dẫn đi chơi hết chỗ này đến chỗ kia.
Tuy rất mệt, nhưng Ngân Hằng lại có cảm giác sảng khoái vô cùng. Cuối cùng cả hai ngồi ngã người trên bãi cỏ gần đó thở dốc.
- Đã lâu lắm rồi, mình mới lại được đi đến đây – Lâm Phong ngồi dựa lưng vào thành ghế nói.
- Mình cũng vậy – Ngân Hằng gật đầu đáp, rồi nhìn Lâm Phong nói – Cám ơn nha, nếu không phải bạn muốn mình đi cùng, mình cũng không biết đến bao giờ mới có cơ hội đến đây lần nữa.
- Mình thì ngược lại với bạn, mình có rất nhiều cơ hội để đi, nhưng lại không có hứng thú đi – Lâm Phong vừa nói, ánh mắt buồn xa xăm.
- Tại sao? – Ngân Hằng hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
- Ba mẹ mình ly thân, hai người sống hai nơi khác nhau. Họ chỉ thỉnh thoảng mới về nhà. Lần cuối cùng họ nắm tay mình đi chơi là năm mình 7 tuổi, hôm đó là sinh nhật mình. Mình đã chơi rất vui, họ đã hứa, sinh nhật năm mình 8 tuổi, sẽ lại dẫn mình đến đây chơi. Nhưng cuối cùng hai người họ lại chia tay. Từ đó mình không muốn đến đây chơi nữa.
Ngân Hằng không ngờ Lâm Phong lại có hoàng cảnh như vậy, thì ra mỗi người một số phận. Trước giờ cô vẫn không thích Lâm Phong cho lắm vì nghĩ một kẻ sống sung sướng như cậu lại ngang bướng ngỗ ngược, đúng là mất cậu công tử bột uỷ nhà có tiền nên thế.
Hoá ra Lâm Phong cũng đáng thương lắm. Cậu chọn cách phá phách để không thấy cô đơn. Trong long Ngân hằng bỗng đồng cảm sâu sắc, với việc thiếu thốn tình thương của Lâm Phong. Cậu như một đứa trẻ thiếu sự dạy dỗ, thiếu tình thương gia đình.
- Thật ra hôm nay là sinh nhật của mình – Lâm Phong lưỡng lựu một chút rồi nói.
- Vậy sao…xin lỗi…mình không biết nên không chuẩn bị quà cho bạn – Ngân Hằng áy náy nói.
- Vậy tặng mình cái này đi – Lâm Phong vừa nói, vừa rút sợi dây buộc tóc của Ngân Hằng, đó là sợi dây mà cô lấy của Ngân Quỳnh.
Lâm Phong thích thú ngắm nhì sợi dây trong tay mình hỏi:
- Được không?
Ngân Hằng gật đầu. Lâm Phong liền tươi cười rạng rỡ chìa tay trước mặt Ngân Hằng nói:
- Đeo giúp mình đi.
Ngân Hằng có chút bối rối đeo giúp Lâm Phong sợi dây lên tay, cử chỉ này đúng là hơi thân mật, giống như cô đang trao chứng vật định tình cho cậu vậy.
- Cám ơn, rất đẹp – Đây là món quà ý nghĩa nhất mà mình được nhận
Ngân Hằng thấy chỉ có một sợi dây mà Lâm Phong lại vui đến thế, cô nghĩ chắc là cậu luôn cô đơn trong ngày sinh nhật của mình. Cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, Ngân hằng đứang dậy nắm tay lâm Phong kéo đi.
- Chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật cho bạn đi.
Ngân Hằng nắm tay Lâm Phong kéo cậu đi ra khỏi công viên trò chơi. Cô không hề biết cái nắm tay vô tình không suy nghĩ gì của cô làm xáo động tâm hồn của một chàng trai mới lớn. Mặt của Lâm Phong đỏ bừng bừng, cậu cảm nhận đuợc từng ngón tay mềm mại và ấm áp đang nắm lấy tay cậu không quá chặt nhưng cậu chẳng muốn vùng ra khỏi bàn tay đó chút nào.
Cả hai đón một chuyến xe buýt, rồi dừng lại truớc một cửa tiệm bán bánh kem. Ngân Hằng mĩm cuời hài lòng gật đầu khi đứng trúơc cửa tiệm, cô khẽ cuời nhìn Lâm Phong giục:
- Vào đi.
Lâm Phong theo Ngân Hằng vào bên trong, cậu mới phát hiện hoá ra nơi này không chỉ đơn giản là một tiệm bán bánh kem không thôi, cửa tiệm đặt mấy chiếc bàn xinh xắn trải dọc theo hai bên thành tuờng. Trong tiệm cũng có khá nhiều bạn nhỏ trạc tuổi họ cùng ngồi trên mấy tấm đệm bên cái bàn thấp không ghế kia vừa ăn bánh kem, vừa trò chuyện rất vui vẻ. Nơi đây có thể nói chính là nơi tổ chức sinh nhật tuyệt với nhất. Bên trong trang trí thật ấm áp và cho cảm giác thoải mái vui vẻ.
- Chọn cái bánh mà bạn thích đi – Ngân Hằng nhìn mấy chiếc bánh nhỏ đuợc trang trí rất xinh trong tủ kính bèn bảo.
Lâm Phong nhìn những cái bánh trong tủ, cậu quả thật không biết nên chọn cái nào. Đang trầm tư thì guơng mặt của Ngân Hằng vô tình sát lại mặt cậu, trái tim Lâm Phong đập loạn cả lên, gần như không thở đuợc.
Ngân Hằng không hay biết, cô chỉ vào chiếc bánh truớc mặt Lâm Phong nói:
- Cái này đuợc không? Cái này ăn ngon lắm.
Lâm Phong chỉ còn vô thức gật đầu, đầu cậu đang quay mòng mòng với một mớ cảm xúc hỗn độn.
- Vậy thì lấy cái này – Ngân Hằng chỉ muốn làm cho Lâm Phong đuợc vui vẻ trong ngày sinh nhật nên cứ vô tư không hề để ý vẻ mặt nguợng ngùng đỏ bừng của cậu.
Đã lâu lắm rồi, cô chưa từng huởng một ngày sinh nhật trọn vẹn, nên cô rất hiểu cái cảm giác cô đơn lúc này của Lâm Phong, dù sao cũng là một ngày vui chơi, cô quyết định phải tạo ra cho Lâm Phong một ngày thật vui vẻ.
Cắm hai cây nến lên hai chiếc bánh đặt gần nhau, Ngân hằng cuời tuơi nói:
- Mau cầu nguyện đi.
- Cầu cái gì? – Lâm Phong ngơ ngác hỏi lại.
- Cái gì cũng đuợc. Lời cầu nguyện trong ngày sinh nhật thuờng rất linh nghiệm – Câu nói này Ngân Hằng thuờng nói với Gia Bảo.
- Thật à – Lâm Phong nghi ngờ hỏi lại.
Ngân Hằng bén gật đầu. Vậy là Lâm Phong nhắm mắt lại cầu nguyện, hai tay cậu chắp lại, cậu nói lớn:...