NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Thử Yêu Côn Đồ Full - Tác Giả Winny

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Tao đây! Mọi người vẫn an toàn chứ?
- An toàn, chỉ có mày là nguy hiểm thôi! – Cô lắc đầu, con bạn cô đúng là không có đầu óc suy nghĩ.
- Ừ, mà nè, tao với Thanh Tuấn đã chấp nhận quen nhau rồi! Mày gửi lời xin lỗi đến anh Huy giúp tao được không? Tao không dám đối mặt! – Hắn đưa tay nắm lấy tay Minh Minh nhìn qua nhìn lại rồi thả xuống.
Anh Huy từ phía sau đi ra, Hải Yến đang đứng ở cạnh hiên phía sau khách sạn. Anh nở nụ cười:
- Anh không giận gì đâu! Thanh Tuấn, em nhớ phải chăm sóc tốt cho Minh Minh nha!
- Tất nhiên rồi! – Hắn nhếch mép. Minh Minh ánh mắt hơi buồn buồn đặt tay lên tim, chỗ này trống rỗng 1 chút, mối tình đầu của cô đã chấm dứt từ lâu rồi, chỉ là cô không nhận ra. Thanh Tuấn thấy biểu cảm đó của cô thì không vui chút nào nhíu mày. – Khuya rồi, em và Minh Minh ngủ trước đây! – Hắn nhanh chóng ngắt kết nối choàng tay qua kéo Minh Minh vào lòng. Cô cự ra:
- Sao anh hay ôm ấp em thế?
- Sao?
- Sao trăng gì? Mới quen, có cần thân mật đến vậy không?
- Có!
- !!!!
Minh Minh đẩy hắn ra rồi cầm điện thoại lên mạng. Hắn giơ tay vuốt tóc cô:
- Em quên anh Huy thật rồi chứ?
- Không quên! – Cô bỉu môi.
Hắn hất cằm bảo cô nói tiếp. Minh Minh nói, ánh mắt vẫn nhìn hắn chằm chằm:
- Anh ấy vẫn còn xuất hiện trước mặt em, làm sao em có thể quên được? Nhưng hình ảnh anh ấy được xếp vào 1 căn phòng nhỏ trong tim em, căn phòng mang tên kí ức. Anh không thấy buồn khi mà không phải tình yêu đầu của em sao?
Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi 1 chút rồi mỉm cười:
- Anh không quan tâm anh là người đàn ông thứ mấy trong cuộc đời em, dù anh là người thứ 1000.(Đợi đến lúc nhớ first kiss của Minh Minh mà lồng lộn lên
- Thật?- Cô nhìn hắn vẻ không tin tưởng.
- Điều quan trọng nhất, anh chính là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời em! (N.y Win từng nói như thế này nhưng tiếc là vừa chia tay T^T).
- Anh chắc không?- Minh Minh nhìn anh tỏ vẻ nghi ngờ.
- Hừm! – Hắn liếc cô. Minh Minh cười toe toét rồi chú tâm vào cái điện thoại, bỏ xó tên đó. Ai kia bị bỏ rơi rất tức giận nhưng không dám lên tiếng. Lâu lâu lại liếc nhìn sang đằng ấy nở nụ cười.
*****
- Anh không buồn sao?- Hải Yến đứng cạnh anh hỏi.
- Có chứ! – Anh thú thật.
- Ồ! – Cô nhìn về bầu trời đêm phía trước.
- Em thích tôi?- Anh đi thẳng vào vấn đề. Hải Yến nghe tiếng tim mình đập 1 cái thịch. Cảm giác như bị ai nắm lấy trái tim mà bóp nghẹn lại. – Dù có dù không, tôi khuyên em đừng quan tâm đến tôi vì tôi là 1 thằng bất lực. Tôi không thể bảo vệ tình yêu đầu của mình thoát khỏi cái chết, tôi không đủ dũng cảm để xông vào biển lửa để cứu Minh Minh!
- Em không có thích anh, là thật đấy! – Cô nhìn anh, đáy mắt ánh lên 1 tia sáng như vì sao. Anh mỉm cười nhìn cô gật đầu. Hải Yến thấy hơi nhoi nhói nhưng cô chịu đựng được. Không đau lắm!
- Quang Huy! Minh Minh thế nào rồi?- Thanh Thảo từ đầu đi ra chen giữa anh và cô, tạo ra 1 rào cản lớn.
- Khỏe hẳn rồi! – Anh nhìn Thanh Thảo, cô ấy nở nụ cười với Hải Yến rồi lôi kéo anh đi đâu đó: ” Đi với tớ!”
Chỉ còn Hải Yến đứng dưới mái hiên nhìn mưa trút xuống. Mưa lạnh, lòng người còn lạnh hơn. Quá quen, quá bình thường rồi!
Chương 27: Lừa yêu!
- !!!! – Minh Minh bặm môi, chỉ tiếc là không thể ăn tươi nuốt sống được ai kia. Hắn nhếch mép đặt lên trán cô nụ hôn: ” Goodnight! Đừng quấy rầy anh nữa!”

- Buông cái điện thoại ra! – Rốt cuộc sau 2 tiếng dài dăng dẳng chờ đợi, ai kia cũng lên tiếng. Minh Minh nhíu mày giật cái điện thoại lại:
- Truyện đang hấp dẫn mà!
- Định thức đến sáng à?- Hắn giật cái điện thoại rồi giơ lên cao.
- Không, nhưng tí nữa đã! Anh xuống sàn nằm đi, em ngủ trên giường! – Minh Minh chỉ tay xuống sàn. Hắn nhếch mép:
- Em tưởng ra lệnh là anh sẽ làm sao?
- Anh dám… – Minh Minh chống nạnh bặm môi ra vẻ đầu gấu.
- Vậy em xuống sàn ngủ đi, anh ở trên giường!
- Anh có phải là con trai không vậy? Hơn nữa, anh còn đang là bạn trai của em đó!
- Anh có bảo em phải ngủ dưới sàn đâu?
- Vậy anh ngủ ở đâu?
- Giường!
- Chung giường??? Sao có thể được! – Minh Minh trợn mắt. Lúc nãy tưởng hắn nói đùa, ai ngờ là thật!
- Sao lại không?- Hắn nở nụ cười gian manh rồi tiến lại gần cô.
- Em sẽ ngủ dưới sàn! – Minh Minh ôm chăn và gối trải xuống đất. Hắn gật đầu, nếu cô muốn. Minh Minh ôm gối lăn qua lăn lại, lạ chỗ nên ngủ không được, 1 phần cũng vì bầu không khí khác lạ, thở chung bầu không khí của hắn kia mà!
- Minh Minh?
- Hả?
- Đây là chi nhánh ít khách nhất trong tất cả khách sạn của tập đoàn!
- Nói với em làm gì?
- Tất nhiên là có lí do. Minh Minh muốn biết không?
- Không!
- Ờ, Minh Minh mà biết chỉ e là làm em sợ?
Con người đúng là có cái bệnh tò mò thiên bẩm. Nghe nhắc đến sợ hãi, Minh Minh liền muốn biết lí do. Nhỡ có cái gì rùng rợn rồi sao!
- Anh kể thử xem!
- Lúc trước có 1 cặp tình nhân thuê phòng, họ cãi vả và xảy ra xô xát. Vẫn muốn biết chứ?
- Ừ, anh nói tiếp đi!
Minh Minh xoay mặt lại nhìn cái tên đang khép hờ đôi mắt, tay đặt lên trán, nói chuyện như bị mộng du.
- Người con trai lỡ ra tay với 1 người con gái, cô ấy chết! Tiếp tục?
- Anh cứ tiếp tục. – Minh Minh chăm chú hơn nữa.
- Những cặp tình nhân khác khi thuê phải căn phòng đó đều thấy cô ấy người be bết máu, bò ra từ gầm giường. Thế nên căn phòng đó bị phong tỏa không cho thuê nữa!
- Đáng sợ vậy sao? Căn phòng đó số mấy ạ?
- Có 1 điều… hôm nay anh đến thuê, khách sạn này lại hết phòng. Anh thì chẳng tin vào trò ma quỷ cho nên…
- Nên… – Minh Minh cắn chặt môi nghe tiếng gió đập vào cửa lục cục, mắt cô bất giác đưa vào gầm giường sợ sệt.
- Anh bảo họ dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này, anh và em sẽ ngủ lại!
- Ý anh là…
- Đúng vậy! – Hắn mở mắt nhìn cô gật đầu khẳng định.
*Phụt* Những ngọn đèn trong căn phòng bị tắt đi, chẳng có tí ánh sáng dù chỉ là lờ mờ.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, Minh Minh hét toáng, nhảy cẫng lên ôm chầm lấy hắn. Hắn vuốt tóc cô, khóe miệng vểnh lên đắc thắng.” Đừng sợ, Minh Minh! Chúng ta có 2 người, cô ấy chỉ có 1 mà thôi!”
Đây là trấn an sao, Minh Minh siết chặt hắn hơn nữa, giọng rưng rức: ” Sao anh có thể mạo hiểm như vậy, tuy là em không tin vào ma quỷ, nhưng em có bảo là em không sợ ma đâu!”
Hắn ngửa cổ nén tiếng cười trong cổ họng. “Cốc, cốc”. Minh Minh nghe tiếng gõ cửa, thân thể run lẩy bẩy. Hắn đưa tay siết lấy eo cô, đặt lưng cô xuống giường. ” Xin lỗi cậu chủ, trạm điện vừa bị lỗi, điện sẽ có lại đây ạ!”
Giọng cô gái vừa dứt, điện tự nhiên bật sáng lại. Minh Minh trong tình trạng dở khóc dở cười, cô đang câu 2 tay vào cổ hắn, dáng vẻ rất chủ động để hắn phía trên. Hắn nhìn cô rồi nằm xuống bên cạnh:
- Em có thể xuống sàn ngủ tiếp tục!
- Không! – Cô nhăn nhó lắc đầu. – Sao anh không xuống dưới nằm nhỉ?
- Ừm… Anh có nói là anh không sợ ma sao?- Hắn nhìn cô, nét mặt không sợ hãi, không mạnh mẽ, tóm lại là không thể đoán ra hắn đang nói thật hay đùa. Minh Minh bặm môi:
- Hay chúng ta rời khỏi đây đi!
- À, cái này thì càng không được. – Hắn lắc đầu.
- Tại sao?- Minh Minh tin vanh vách những lời hắn nói nên mới phải lo sót vó thế này.
- Đà Lạt cũng là nơi nổi tiếng về những căn biệt thự… bị bỏ hoang… Hay chúng ta ở đó đêm nay?- Hắn xoa xoa cằm rồi nhìn cái đồng hồ đeo trên tay. – Cũng chỉ mới có 12 giờ thôi!
- Anh điên à? Hức… – Minh Minh bị dọa mất hồn mất vía.
- Minh Minh à, ngủ cùng giường chứ chẳng phải “thức cả đêm trên cùng 1 giường”. Hiểu chứ?- Hắn nhướn mày. Minh Minh nghĩ ngợi đôi chút rồi gật đầu....
« Trước1...4546474849...60Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Snack's 1967