XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Thử Yêu Côn Đồ Full - Tác Giả Winny

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Không cần!
- Sao cô bướng thế?
- Bướng gì chứ?
- Im lặng và mặc vào đi! Tôi bỏ cô giữa đường thật đó!
- Thật không?- Tôi bán tin bán nghi hỏi lại.
- Thử xem! – Hắn quay sang tôi. Ờ, hắn giận thật rồi. Tôi ngoan ngoãn choàng áo khoác lên người. Nhưng tôi mặc rồi thì hắn có lạnh không nhỉ? Tôi len lén liếc sang hắn. Khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười:
- Đừng nhìn nữa, tôi không thể tập trung lái xe!
- Tôi nhìn bao giờ chứ! – Tôi như đứa trẻ bị bắt thóp nhìn sang hướng khác. Đột nhiên tôi thấy buồn cười mà rúc vào trong áo nở nụ cười nhe răng. Ừm, áo hắn cũng rất thơm, mùi nam tính. Tôi chìm vào giấc ngủ 1 lần nữa đây.
*****
Minh Minh yên giấc bỏ lại phía sau lưng 1 tên đang run lên vì lạnh, hắn khẽ lầm bầm trong cổ họng: ” Lạnh thật, sao phải nhường áo chứ!” Hắn nhìn sang cô, Minh Minh cựa mình, khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười quay về phía hắn. Thanh Tuấn đưa tay chạm vào má cô rồi rút tay lại sợ cô tỉnh giấc. Tuy trời có lạnh, nhưng lòng người lại rất ấm áp.
8 giờ sáng…
Mọi người tỉnh giấc hoàn toàn. Minh Minh đưa chiếc áo khoác da lại cho hắn khi thấy hắn tím tái. Hắn nhìn sang cô dở khóc dở cười, bộ dạng hắn lúc này giống thằng hề lắm hay sao mà ai cũng nhìn hắn cố nén tiếng cười trong cổ họng. Trừ Minh Minh, cô đang dùng ánh mắt long lanh cảm động nhìn hắn. Dừng lại trước 1 quán ăn, mọi người ăn sáng, không khí đông đủ rất vui vẻ.
- Năm nay đại ca chơi sang nhỉ? Ăn sinh nhật tại Đà Lạt! – Tên Khiêm đó vừa ăn vừa nói. Minh Minh cố lục lọi trong kí ức 1 cái gì đó, tuần trước, hắn nói là sinh nhật hắn, bắt cô phải tặng quà, bây giờ, sinh nhật hắn… “Bựt…bựt…” suy nghĩ nhiều quá, dây thần kinh của Minh Minh bị đứt thành nhiềuđoạn. Hắn hắng giọng 1 cái, nói nhỏ với cô:
- Hôm đó… lịch âm!
- Âm binh cô hồn anh ấy! – Người ta bảo “Trời đánh tránh bữa ăn”, Minh Minh thì không phải là ông trời cho nên tẩn cho hắn vài cái. Mọi người lẳng lặng ăn tiếp, cứ để 2 người ấy thể hiện tình cảm. Hải Yến nhìn sang anh, anh vẫn đang ăn nhưng nét mặt phảng phất nỗi buồn bực. Hải Yến gắp cho anh miếng thịt vào chén.
- Cái này là em gắp cho anh! Đừng bỏ sang tô của Minh Minh!
Anh nhìn cô khó hiểu, Hải Yến hơi ngưng lại nhưng nhanh chóng nở nụ cười chữa ngượng:
- Anh ăn đi! Em đâu có bỏ thuốc độc đâu!
- Cảm ơn em! – Anh mỉm cười rồi ăn miếng thịt đó. Hải Yến vẫn tươi cười nhìn anh, chỉ cô mới biết trong lòng cô đang rên rỉ như thế nào…
Sau khi ăn xong, họ bắt đầu lên đường tiếp tục. Thành phố mộng mơ vẫn còn xa lắm. Minh Minh ăn no xong rồi không có gì làm, mượn điện thoại Quang Huy nghịch nghịch. Anh và hắn lại đổi vị trí cho nhau. Lái xe suốt đêm làm hắn mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Minh Minh buông điện thoại anh ra, ở đây không có wifi nên không làm gì được. Cô nhìn hắn đang ngủ phía sau chợt nảy sinh ý tưởng.
- Tao với mày đổi chỗ!
- Sao… – Hải Yến nhìn anh rồi nhìn Minh Minh.
- Chậc, bảo đổi thì đổi đi!
- Ồ! – Hải Yến đổi chỗ cho Minh Minh.
Minh Minh cười khoái trá, lấy cây son màu hồng trong túi xách ra. Cô giơ tay qua lại chắc chắn hắn đã ngủ say. Minh Minh nhẹ nhàng tháo nắp son, nhẹ nhàng đặt cây son lên môi hắn, nhẹ nhàng tô khắp khuôn miệng. Hải Yến ở trên không nhịn được buông 1 tiếng cười. Anh cũng quan sát qua gương chiếu hậu, Minh Minh thật là quá nghịch ngợm!
- Cho mượn cây chì kẻ mắt!
- Đây! – Kẻ mượn, người cung cấp tiếp sức. 2 cô gái này…
- Cho mượn mascara!
- Đây!
- Check in!
- Okay.
- Xong chưa?
- 4 pic rồi!
- Có camera360 không?
- Có!
- Cho mượn cái gương!
- Okay!
- Quăng chai nước tẩy trang đi!
- Quăng rồi lấy gì xài?
- Lên chợ rồi mua!
- Anh à, còn mấy tiếng nữa đến ạ?
- Khoảng 2 tiếng! – Anh trả lời câu hỏi của Hải Yến. Cô gật đầu rồi quăng chai nước tẩy trang ra khỏi xe theo ý Minh Minh.
Minh Minh khoái trá nhéo khuôn mặt hắn:
- Thân thú à! Tỉnh dậy đi!
- Gì?- Hắn mở mắt sau khi bị Minh Minh nhéo muốn sứt mặt.
- Ta đa! – Cô đưa cho hắn cái gương. Hắn nhìn vào. Sắc mặt hắn thay đổi xanh, đỏ, tím, vàng trông rất là ngộ. Minh Minh cười ha hả thỏa mãn “thú tính”. Hắn tức đỏ mặt không nói thành lời, lúc này hắn rất muốn giết người. Bao ngày, đều là do hắn vẽ lên mặt cô nhưng bây giờ lại “gậy ông đập lưng ông”. Hắn liếc cô:
- Đưa khăn giấy đây!
- Trân trọng thông báo với anh, tuy Minh Minh không giàu nhưng đồ dùng make up toàn hàng xịn, chỉ có nước tẩy trang mới có thể làm sạch hoàn toàn! Và rất tiếc là, Hải Yến vừa “lỡ” tay làm rơi rồi!
- Cô… – Hắn đang rất rất rất rất rất muốn giết người. Hắn giơ tay lau chùi mặt mình, càng bôi càng lem luốc, hắn bỏ cuộc. Minh Minh nhe răng cười:
- Vậy là được rồi!
- Triệu.Minh.Minh!
- Nghe!
- AAAAAAAAAAAA, đau, buông ra! – Hắn đưa tay véo mũi Minh Minh, cô cào cấu vào tay hắn, hét tán loạn. 1 lúc sau hắn buông ra, mũi cô như bị ong đốt, đỏ ửng lên. Hắn nhếch mép, khoanh tay dựa vào ghế sau ra lệnh:
- Đưa khăn giấy ướt đây Hải Yến!
- Đừng có đưa! – Minh Minh lên tiếng để chặn hành động của Hải Yến. Cô nuốt nước bọt nhìn Thanh Tuấn:
- Xin lỗi mày nhưng… tao không có gan đến vậy!
- Tốt! – Hắn nhận lấy hộp khăn giấy rồi nhìn sang Minh Minh tỏ vẻ “người chiến thắng”. Minh Minh bất mãn dựa lưng vào ghế xoay người hướng ngược lại phía hắn.
1 lát sau, họ đặt chân đến nơi cần đến. Hải Yến vừa đi xuống xe đã chạm mặt Thanh Thanh và người con gái khá giống cô bạn. Minh Minh dĩ nhiên là biết 2 người, cô nở nụ cười rạng rỡ:
- Chào chị, chào bạn!
- Chào mọi người, sao tôi khởi hành sau lại đến trước thế này?- Chị Thảo vui vẻ niềm nở. Thanh Tuấn ngồi trên xe xoa xoa cằm, khóe môi vểnh lên…
Chương 26: Chuyến đi Đà Lạt (P2).
- Anh không quan tâm anh là người đàn ông thứ mấy trong cuộc đời em, dù anh là người thứ 1000.
- Thật?- Cô nhìn hắn vẻ không tin tưởng.
- Điều quan trọng nhất, anh chính là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời em!

Tôi kéo tay con Yến rồi đứng cạnh chị Thảo.
- Vậy là trong đoàn có 4 người con gái. Nhỉ?
- Các cậu nên du nhập con gái nhiều hơn! – Chị Thảo bong đùa.
- Các cô gái cứ ngồi 1 bên, chuyện còn lại chỉ cần để con trai chúng tôi! – Biết ai vừa nói câu đó không?Ả Thiện Nhân nói đấy, menly dữ! Tôi kéo tay nó ra cười hắc hắc:
- Lúc nãy đi chung xe với đám con trai thế nào?
- Hí hí. – Con nhỏ cười ngại ngùng rồi quay lại điểm tụ tập. Ả đang khoái. Tôi nhận ra thêm 1 điều nữa, con gái ngồi sang 1 bên để không đến gần “bọn đàn ông” của nó.
- Mấy giờ rồi nhỉ?- Thanh Thanh hỏi.
- Khoảng 10 giờ! – 1 người lên tiếng trả lời.
- Thế chúng ta đi tìm thức ăn trưa cũng được rồi! – Tôi đề xuất, lúc nãy ăn cũng đâu được bao nhiêu, vận động chân tay với hắn nên bây giờ cũng đói rồi. Haizzz… Tôi đã tăng 1 kí rồi đó! >.<
- Gần đây có con suối, hay là Minh Minh đi bắt cá đi. – Chị Thảo nhìn tôi. Tôi suy ngẫm 1 lúc, bắt cá thì đó giờ chưa bắt, xuống dưới chắc dọa cá thôi.
- Em không biết bắt đâu! Hay em đi nhặt củi?- Tôi bĩu môi.
- Cũng được! – Chị nở nụ cười. – Vậy chị và Thanh đi bắt cá.
- Con gái các người làm được không đấy? Lát nữa chúng tôi sẽ đi! – Anh nở nụ cười, đúng là hoàng tử, cái gì cũng suy nghĩ trước sau, khác hẳn với cái tên đang ngồi 1 bên chỉ huy.
- Hải Yến ở lại đây giúp bày trí nha! – Chị Thảo nhìn con Yến.
- Chị… biết tên em?- Nó ngớ ngẩn hỏi. Ừm, câu hỏi cũng không ngớ ngẩn lắm!
- Tất nhiên rồi! Chị đi trước đây! – Chị đứng dậy kéo Thanh Thanh theo. Tôi cũng đứng dậy đi vào khu gần bên kia.
Rừng cây xanh um tùm bao quanh khoảng đầu. Tìm cây cao và cực đại thì không khó, cái quan trọng là tìm hoài chẳng thấy cây nào được cho là “củi”. Tôi đi dọc theo mép đường, vừa đi vừa đánh dấu bằng mấy cây nấm. Tôi biết cái này là do rút kinh nghiệm lần trước, lần này mà không biết đường ra chắc “chôn thây” xứ người quá!...
« Trước1...4243444546...60Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ