↓↓ Đọc Truyện Thử Yêu Côn Đồ Full - Tác Giả Winny
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Ngay sau khi tên kia vung vỏ chai rượu đã bị đập vỡ làm đôi ra, hắn giơ tay lên đỡ. Nhanh chóng, dòng máu đỏ từ tay hắn chảy ra với nhiều vết nhỏ chi chít. Hắn vẫn tiếp tục đánh nhưng bọn chúng đông quá, hết tên này thì tên kia lại vào đấm đá túi bụi. 1 tên vung cây lên đập vào sau gáy hắn, hắn bắt đầu chóng mặt và choáng váng, hắn vẫn cố lắc đầu cho tỉnh. Đàn em hắn ở đâu túa ra. Tên Hiếu đỡ hắn ngồi trên tảng đá, hắn vẫn im lặng không nói gì chỉ nhìn dòng máu trên đầu chảy xuống nền đất đen. Hiếu hừ lạnh:
- Anh điên rồi! Uống rượu say còn không chịu chạy, tụi em ra trễ chút nữa là anh chết đến nơi. Bọn này chó thật! Anh về đi, để bọn em lo!
Hắn đứng dậy đi về như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có hắn mới biết, vết thương đau nhói thế nào. Đau thể xác thì chỉ là 1 chuyện nhỏ con cỏn. Hắn vào nhà lấy hộp y tế băng bó lại cánh tay mà không để ý đến đầu mình. Hắn đi lên tầng 2 chạm mặt anh, căn bản là không ai bật đèn nên anh mới không thể quan sát được vết thương của hắn. Hắn đóng sầm cửa phòng lại, đốt 1 điếu thuốc rít dài. Hắn ho sặc sụa nhưng vẫn cứ hút. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ hút thuốc nhưng ai ai cũng nói hút thuốc có thể làm mình quên đi cảm giác đau đớn nên hắn mới thử.
Quang Huy lờ mờ nhìn thấy vài vệt nước dưới sàn gỗ của căn nhà. Anh đi đến bên cạnh cầu thang bật công tắc đèn, là máu. Anh nóng giận gõ cửa phòng hắn:
- Mở cửa!
Hắn vẫn không lên tiếng, nếu anh hắn mà thấy bộ dạngthảm hại của hắn bây giờ thì sẽ nghĩ gì về hắn? 1 tên đứng nép trong bóng cây nhìn người ta hạnh phúc mà thèm thuồng hay… 1 tên ngu ngốc tự hành hạ bản thân??? Chưa đầy 1 phút sau, Huy đẩy cửa vào, trên tay cầm chùm chìa khóa dự phòng. Hắn cười nhạt, không có gì có thể qua khỏi anh hắn. Huy bật đèn lên, cái mũi nhạy cảm ngửi thấy mùi máu và cả mùi thuốc lá khó chịu. Anh kéo hắn đứng dậy:
- Đi đến bệnh viện!
- Không!
- ĐI! – Anh quát. Hắn nhìn anh hờ hững. Anh tức giận nói tiếp:
- Máu của em không phải là quá dư thừa đâu! Nếu thấy nó nhiều quá thì đi hiến máu nhân đạo đi, anh không có rãnh mà đôi co với em đâu. Em muốn chết ngạt trong phòng hay hết máu mà chết anh cũng mặc kệ nhưng đừng chết trong ngôi nhà này…
Hắn đứng dậy định đi khỏi đó thì chân hắn không trọng lực mà ngã xuống bất tỉnh. Khi mở mắt ra đã phải nghe anh cằn nhằn. Anh đột nhiên đổi giọng buồn buồn:
- Anh không muốn mất đi 1 người thân nữa đâu!
Hắn sững người, anh hắn chưa bao giờ yếu đuối nói với hắn câu này. Hắn cười nhạt, thi thoảng cho mình ngoại lệ cũng không sao. Anh đang nhắc đến Tâm Lan, người bạn gái đã qua đời cách đây 3 năm. Hắn ngập ngừng:
- Em…xin lỗi!
Huy đang chuẩn bị quay người đi khỏi đó thì dừng lại nhìn hắn:
- Thằng ngốc!
Hắn mỉm cười, đúng là hắn rất ngốc khi không biết anh hắn quan tâm đến hắn thế nào…
- Hả? Nhập viện ạ? Hắn ta bị gì vậy? Có nặng lắm không anh? – Tôi hoảng hốt nghe cuộc gọi của hoàng tử. Anh bảo tôi xin phép nghỉ học vài hôm giúp hắn. Thảo nào, ngồi trong lớp mà tôi cứ thấp thỏm lo lắng cho hắn. – Bệnh viện nào vậy ạ? À, vâng. Khi tan học em sẽ đến đó thay anh!
Con Yến đang ngồi trong căng tin nhìn tôi vẻ sốt ruột:
- Tuấn bị gì vậy?
- Hắn ta đánh nhau với cái tụi trường Bình Phát, giờ đang nằm viện nè. Sao mà bản tính côn đồ không biết lượng sức thế nhỉ? – Tôi tức giận nói.
- Không biết tên Hiếu nhà tao có sao không nữa?
- Mày không có số điện thoại sao? – Tôi chưng hửng đáp.
Vẻ mặt của nó nhăn nhó đến khó coi. Nó nói:
- Tao vừa chia tay…
- Hả??? – Tôi trố mắt.
- Ừm… Tao thấy hắn ta đi với đứa con gái khác, tao hỏi mãi mà hắn không thèm trả lời, nhưng đây là lần đầu tiên tao thấy nhói nhói khi chia tay đó, vừa hôm tối chứ đâu!
- Bỏ quách cho rồi! Cái hạng ngoại tình bắt cá 2 tay thì tao không ưa rồi! Mày còn lo cho hắn ta làm gì? Tan học tao với mày đi thăm Chihuahua đầu đàn!
- Ờ. – Nó trả lời rồi cúi đầu xuống.
***
Tôi nhìn đồng hồ, 2 giờ. Tôi phải đến bệnh viện. Khoác chiếc áo vào, tôi khóa cửa cẩn thận chờ con Yến. Lát sau, nó xuất hiện dáng vẻ buồn thảm não. Tôi vừa đi vừa hỏi:
- Mặt mày sao vậy?
- Tên Khiêm nói tên xấu xa bội tình cũng nhập viện đó!
- Ờ, tính đi thăm à??? – Tôi khinh khỉnh hỏi, chưa bao giờ thấy nó tiếc cho ai hết. Đặc biệt, hôm nay quả là dịp đặc biệt.
- Tao chỉ muốn biết tình trạng của hắn thôi! – Nó xụ mặt xuống.
- Rồi, tùy!
Tôi trả lời qua loa rồi bắt chiếc taxi đến bệnh viện. Tôi lần theo số phòng của anh đưa cho mò đến phòng hắn đang nằm. Tôi đẩy cửa vào. Hắn đang nằm trên giường, mắt khép lại. Nhìn hắn lúc này chẳng khác gì cái xác ướp cả, bị quấn băng trắng toàn thân rồi còn gì. Con Yến thì đi lang thang tìm phòng của “tên bay bướm”. Tôi kéo ghế ra ngồi chống cằm nhìn hắn. Khi ngủ, trông hắn có vẻ hiền. Ánh mắt lạnh không còn dịp thể hiện, hàng mi cong khẽ động đậy nhẹ, cái mũi cao chót vót cũng phồng lên hạ xuống theo hơi thở, môi của hắn khá nhợt nhạt, khóe môi vẫn cong cong lên kiểu đáng ghét. Tôi thở dài, tên này là tên đại ngu ngốc. Hắn là con người bằng da bằng thịt mà sao có thể chịu đòn lâu được??? Hắn ta tưởng hắn là “Thần Điêu đại hiệp” hay “Supper Man” vậy??? Hắn cứ ra vẻ oai hùng lắm, cái đồ chân dài não ngắn. Tôi nghịch nghịch mấy cọng tóc bị loe xuống trán hắn, nhìn hắn cứ như tên điên bị quấn băng trên đầu í. Có khi nào hắn mở mắt ra hỏi: ” Cô là ai? Tôi đang ở đâu???” giống như mấy nhân vật trên phim không nhỉ??? hắc hắc… Tôi lấy cây bút đỏ trong túi xách của mình viết lên tấm băng trên đầu hắn: ” Mau ăn chóng khỏe ♥~ Kí tên: Hiệp nữ”.
Tôi cười khoái chí, đúng lúc, hắn mở mắt ra kéo tay tôi xuống. Do mất đà tôi ngã lên cơ thể hắn. Hắn khẽ ư 1 tiếng, có lẽ là đau. Đau hả? Biết đau sao? Tôi cho 1 cú vào người hắn rồi đứng thẳng người xoắn tay áo:
- Đồ lợi dụng thời cơ “chiếm tiện nghi”. Anh nghĩ tôi sẽ sa vào lòng anh cảm động khóc thút thít như mấy nhân vật nữ trên phim sao??? Tôi không phải là loại “bánh bèo vô dụng”, anh muốn giở trò thì tìm người khác đi nha! – Hắn đang quắn quéo vì cú thụi của tôi ban nãy. Trong lúc đó, tôi đã nhanh chóng bấm nút chụp ảnh của điện thoại. Khuôn mặt nhăn nhó đến phát tội cùng tấm băng có nét chữ của tôi nhìn ngố đến lạ. Tôi nhìn lại tấm hình hắc hắc cười đắc thắng. Tôi nở nụ cười mãn nguyện:
- Ăn cháo không? Tôi đi mua, tí quay lại. Đừng “tìm kiếm lung tung” cô nào để cô ta đánh không hoàn hồn thì tội.
Đi ra cửa, tôi gặp con Yến. Nó gãi gãi đầu:
- Tao tìm hoài mà không thấy hắn ta!
- Chắc đang trong phòng cấp cứu hoặc nhà xác không chừng. – Tôi chép miệng kéo tay nó đi khuôn viên của bệnh viện. Đúng lúc đó, tôi gặp tên “sói đầu đàn”. Hắn ta đang chống nạng, khó nhọc đi lại. Tôi mỉm cười, tôi có nên trả thù giúp tên Chihuahua không? Sẵn tiện tính nợ cũ luôn. Tôi kéo tay con Yến đến trước mặt hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên tột độ. Tôi khoanh tay:
- Á, chào! Cái nạng dễ thương đó!
- Cô… – Hắn chỉ vào mặt tôi lắp bắp, tôi hung hăng đánh vào tay hắn, gạt ra. Con Yến kéo tay tôi:
- Gì vậy con kia???
- Tên này suýt đánh tao chết đó, ây da, hắn cũng là nguyên nhân mà “người yêu cũ” của mày phải nhập viện đó!
Vừa nghe hết câu trả lời của tôi, nó bẻ tay rôm rốp, ánh mắt hầm hầm nhìn tên đó. Hắc hắc, tôi biết, con bạn tôi mà tức lên thì cũng không thua bất kì ai. Nó kéo tôi ra sau lưng:...