↓↓ Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Vậy mà giờ đây, khi con người ấy đang ở trước mặt nó thì nó chẳng làm gì cả, nó bất động nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của người đối diện, một đôi mắt như mê cung giam h.ãm ý niệm của bất kì ai dám nhìn vào. Tại sao người đó lại là Minh Anh nhỉ? Người mà nó rất có cảm tình ngay từ lần gặp đầu tiên. Chính lúc ấy, nơi khóe miệng anh có một sự dịch chuyển, khiến nó không khỏi giật mình, nên gọi nó là nụ cười hay là… Rốt cục anh là ai vậy hả Minh Anh? Sự nhạy cảm của một đứa con gái đã đưa nó tới những dấu hỏi to đùng về người đang đứng trước mặt…
- Chị Vi! Em đang hỏi chị mà. – Chi chợt hét lớn làm nó lúng túng
- Hì, chị xin lỗi, giờ chị phải đi đây, hen gặp em sau – Rối quay sang Minh Anh – Chào anh!
Nó chẳng thể nhìn thấy gì qua đôi mắt của anh ấy bởi vốn dĩ cái cửa sổ tâm hồn ấy chưa bao giờ mở ra với ai…
*******
Bước từng bước thật chậm về nhà, có lẽ nó cần ngủ, mọi thứ cứ rối hết cả lên, chắc nó phải kể hết với Trang, có khi cô bạn sẽ giúp nó ngộ ra được vài điều.
- Cậu về rồi à? – Hình như cô bạn cũng vừa mới đi đâu về đang mở cửa.
Nó định tiến lại nhưng bước chân của ai đó rầm rập khiến nó phải quay đầu lại, ánh mắt Trang hoảng hốt
Ư… Ư…
Vi thấy khó thở, nó bị lôi tuột lên xe, cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra khỏi cánh tay rắn chắc đang giữ chặt lấy mình? Những người này là ai? Sao lại bắt nó? Cứ tưởng băng đảng xã hội đen chỉ có trên ti vi thôi chứ? T.T
- Con bé xinh xắn này là em thằng Minh Anh sao?
- Mày nhìn thằng anh nó mà không đoán ra hả?
- Ưh. Tiếc thật.
Em Minh Anh?Gì nữa? Sao lại liên quan tới anh ấy, còn nó, nó có phải em anh ấy đâu? Bọn này nhầm to mất rồi. Khổ nỗi nó lại không thể mở miệng. Điên mất!
- Đi nhanh đi!
Bị thúc từ phía sau, nó được dẫn vào một căn nhà kho tối om om không chút ánh sáng.Mấy tên đó cúi người lắp bắp chào kẻ đang chiễm chệ ngồi trên ghế:
- Bọn em đã mang nó tới rồi ạ!
Ánh mắt tên cầm đầu lướt xẹt qua nó, hắn bỗng nổi giận, cơ mặt căng hết cỡ.
Bốp…
- Đồ ngu! Không phải con bé này, tao bảo chúng mày đi bắt em thằng Minh Anh cơ mà.
- Dạ, bọn em đã tới đúng địa chỉ và bắt đúng con bé có mái tóc dài đen mà đại ca? Nó không phải Trang sao?
Trang ư? Thông tin được sắp xếp lại một cách ổn định, nó ngỡ ngàng: Trang – cô bạn thân cùng phòng với nó là em anh Minh Anh? Vậy mà cô bạn của nó cứ diễn như thể chẳng hề quen biết. Nó cứ như một con rối lơ ngơ bị giật dây, hết anh giờ lại tới em. Vi hoang mang, có lẽ nó cần một lời giải thích!
- Mày bắt con bé này về làm gì hả cái thằng đần này? May mà tao chưa gọi điện cho thằng nhãi không nó cười thối mũi anh mày ra.
- Vậy giờ con nhỏ tính sao đây đại ca?
Hắn nở một nụ cười khả ố nhìn nó:
- Tụi bây thích làm gì thì làm nhưng nhớ phải cho nó vĩnh viễn không mở miệng nghe chưa! – Làm hiệu đưa tay lên ngang cổ, hắn lại cười.
- Mấy đứa còn lại theo tao, phải bắt cho bằng được con bé Trang.
Tiếng chân người xa dần, nó sợ hãi, hoang mang, mồ hôi đang túa ra, tay run bần bật dù bị trói.Cô bạn của nó có biết nó đang phải làm hình nhân thế mạng hay không?
Những bộ mặt gớm ghiếc đang xích lại thật gần nó, chúng định làm gì nó đây??? Hi vọng trong nó đang tắt dần…
******
Nhìn thấy Vi bị lôi đi, Trang hoảng loạn, nó đã lờ mờ đoán ra mục tiêu của bọn chúng là nó chứ không phải cô bạn thân cùng phòng. Chạy thật nhanh, nó cần tìm anh ngay lập tức, cô bạn của nó sẽ nguy mất.
- Cô… cô chủ? – Quản gia ngạc nhiên khi thấy nó thở không ra hơi đứng sững trước cửa.
- Anh cháu… cháu muốn gặp anh cháu ngay lập tức.
- Em làm gì mà ồn ào thế?
Minh Anh tiến xuống, lông mày anh hơi nhíu lại.
- Nhanh lên anh, bạn em chết mất.
- Em từ từ thôi…
Trang bắt đầu kể từ từ mọi chuyện, trong lúc nó kể ánh mắt anh nó tĩnh lặng, anh ấy đang nghĩ gì vậy?
- Bọn chúng là những người thuộc công ti mà ta đã khiến phải phá sản đúng không anh? Chúng sẽ làm hại Vi mất.
- Xin lỗi cậu chủ, tôi đã không lường trước chuyện này, suýt nữa làm nguy hại tới cô Trang – Quản gia hơi giật mình vì biết đây là lỗi do ông không chu tất.
- …
- Để tôi tới gọi người tới cứu cô ấy! – Sau khi thấy cậu chủ im lặng không nói gì, quản gia nghĩ đó là việc mình nên làm.
- Cho cháu đi với! – Trang lên tiếng.
- Ơ… có lẽ cô chủ nên ở nhà.
- Cháu xin chú đấy. Nhanh lên!
Đúng lúc quản gia định xuôi theo ý nó thì…
- Không ai được đi hết! – Tiếng Minh Anh lấn át tất cả.
Trông anh trai nó giờ đây nom thật đáng sợ, suýt chút nữa nó thốt ra hai từ” máu lạnh”
- Anh… Nhưng bạn em…
Ánh mắt cương quyết của Minh Anh khiến nó im bặt bởi nó hiểu nếu cãi lời thì… Vi phải tính sao đây?
- Em chuyển về nhà ở đi, mọi chuyện đã bắt đầu vượt tầm kiểm soát rồi.
Nó thoáng buồn, Trang hiểu anh trai mình đã bắt đầu, bắt đầu vào cái kế hoạch mang tên trả thù…
Bàn tay dơ bẩn của những tên quái vật ngày một gần nó. Vi sợ hãi tột độ khi chúng bắt đầu chạm tới người mình nhưng với bản tính gan lì nó cắn môi ngăn bản thân không hét lên, nài nỉ hay cầu xin chúng, nó ném cho chúng những cái nhìn khinh miệt.
Giờ nó đã thật sự tuyệt vọng, cái nỗi thất vọng ghê gớm đang bủa vây và hành hạ Vi, nó cười, cười cay đắng, “bạn” – nghe thì có vẻ lớn lao nhưng lại chẳng là gì cả.
- Cô em không sợ sao? Chà, không ngờ một em còn trẻ thế này mà lại sắp phải chầu trời. Nhờ bọn anh mà em sẽ không thấy mình uổng phí đâu!
Hắn tháo khăn bịt miệng nó rồi cười sằng sặc, dí sát cái mặt bẩn thỉu lại gần nó:
- Cút đi, đồ rác rưởi! – Nó kinh hãi hét lên, nước mắt bắt đầu trào ra, như thế này kiểu gì cũng chết thà nó tự kết liễu còn hơn là để bị làm nhục.
Bốp…
Toan cắn lưỡi thì tên đó tát nó một cú như trời giáng.
- Khốn kiếp!
Bàn tay hắn giật phăng từng cúc áo trên người Vi, bạn có thể hiểu được sự đau đớn khi bất lực nhìn kẻ khác đang hành hạ mình không? Đó chính xác là những gì nó đang cảm thấy.
- Cháy… Cháy… Đại ca ơi… Cháy… !
Những tên còn lại lúc nãy còn cười ha hả thích thú giờ mặt mày tái mét nhìn ngọn lửa đang bùng cháy phía ngoài, ngọn lửa đang cháy dữ dội. Bọn chúng lao ra phía cửa.
- Có ai khóa cửa mất rồi, tính sao đây đại ca?
- Phá cửa đi, bọn mày óc bã đậu à?
Khói xộc vào ngày càng nhiều, nó ho sặc sụa, ông trời cũng thương nó cơ đấy, để bọn chúng – lũ đốn mạt cùng chết với nó. Vi bắt đầu thấy khó thở, nó choáng váng và mệt mỏi, đầu óc quay cuồng…
Đôi mắt nó nặng trĩu, Vi từ từ mở mắt, một không gian trắng toát, lạnh lẽo, nó đang tự hỏi mình chết chưa? Và nếu chưa chết thì đây là đâu?
- Cậu tỉnh rồi à? – Trang mừng rỡ nắm lấy bàn tay nó.
Rút tay ra khỏi cái nắm tay rất chặt của co bạn, nó biết nói gì bây giờ? Nhìn cái thân hình được băng trắng khắp nơi nó không khỏi rùng mình.
- Cậu vẫn giận tớ sao?
Đôi môi nó mím chặt, những mảng kí ức về việc suýt nữa bị làm nhục, về việc người nó coi là bạn thân lừa dối nó, tất cả khiến nó run lên vì thất vọng, nước mắt lại lăn dài, nó tự nhủ tại nó chưa đủ tốt hay tại nó xấu xa mà phải chịu tất cả những chuyện này?
- Tớ không có cái quyền đó đúng không? – Vi cất tiếng một cách khó nhọc.
- Không phải như những gì cậu nghĩ đâu, thật ra…
- Tớ không muốn nghe…
Căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng, yên ắng đến đáng sợ. Trang đã suýt nữa ngất xỉu khi thấy những người bị bỏng nặng được mang ra ngoài nhà kho, không phải vì sợ mà là vì cô không ngờ anh mình lại tàn nhẫn tới vậy, cứ tưởng anh ấy thiêu cháy luôn cả Vi, nếu thật như thế thì chắc Trang phải sống trong hối hận tới cuối đời mất. Thật may mắn! May mắn vì Vi không sao....