↓↓ Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, lấy túi xách, nó toan đóng cửa đi ra nếu không vô tình làm rơi tấm thiệp trắng muốt trên bàn.
Nhìn qua cũng biết tấm thiệp được làm bằng loại giấy vô cùng cao cấp… Vi đọc… dòng chữ đính hôn giữa Hàn Minh Anh và Thiên Uyển Nhi khiến tấm thiệp trên tay nó một lần nữa rơi xuống.
Chỉ hai tuần nữa… ?
******
Đưa mẹ tới phòng giam, nó đứng yên bên ngoài mà không vào gặp bố. Có lẽ mẹ và bố cần khoảng không gian riêng của hai người vả lại nó cũng không dám nhìn ông… chỉ cần thấy dáng người gầy guộc, tiều tuỵ vì bệnh tật của bố là nó lại chẳng thể kìm lòng… Vi tự trách bản thân là một đứa con vô dụng.
Nắng xiên qua kẽ lá, chiếu tia sáng rất ngọt lên vạn vật xung quanh… giá mà tia sáng ấy đủ mạnh… đủ sâu để soi rọi lòng nó… tiếp thêm cho nó chút ít sức sống… chút ít niềm tin… và một lối đi sáng suốt… để nó có thể thoát khỏi ngõ cụt đang dần hiện ra.
- Mẹ… hết giờ rồi.
Vi bước vào, nó cố nặn ra một nụ cười khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của bố dành cho mình.
- Lần sau hai mẹ con không cần tới thăm bố thế này nữa đâu. Đi lại bất tiện lắm.
Đỡ mẹ đứng dậy, giọng nó hơi buồn.
- Có gì bất tiện đâu bố. Sắp bắt đầu phiên toà rồi, bố thoải mái nhé? Con và mẹ sẽ luôn bên bố. Vì vậy… bố không được buông xuôi đâu đấy… Mẹ nhỉ?
Quay sang mẹ, nó tìm kiếm sự đồng tình.
- Tất nhiên là thế.- Mẹ cười tươi.
- Cảm ơn hai mẹ con.
Vừa dứt câu, sắc mặt bố đột ngột thay đổi.
- Bố không sao chứ?- Vi tái mét.
Ông đưa tay lên tim như vừa phải hứng chịu một cơn đau khủng khiếp nào đó.
Ầm…
Nhanh tới mức nó không kịp chạy lại đỡ lấy bố…
- Bố… bố ơi… bố tỉnh lại đi!
Nó lay mạnh ông…chuyện gì đang xảy ra thế này…???
*******
Trời vừa nãy hãy còn đang hửng nắng… mà giờ đã đổ mưa… xám xịt.
Bố vừa mới còn đang cười với nó…giờ đã phải cấp cứu trong kia.
Nắm lấy bàn tay run rẩy của mẹ, nó chỉ muốn an ủi mẹ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi… bố sẽ không sao hết…nhưng sao nói ra khó quá… Vi không biết phải làm thế nào vào lúc này… bởi… hơn ai hết nó cũng đang sợ hãi.
Cạch…
Chưa khi nào âm thanh cửa mở lại có thể lạnh léo tới thế…
Chiếc giường bệnh được đẩy ra, mẹ và nó gần như ngay lập tức đến gần bố… Sao họ lại trùm kín khuôn mặt bố…?
- Chúng tôi đã làm hết sức mình, gia đình hãy nhìn bệnh nhân lần cuối.
Ầm…
Mẹ đổ ập xuống sàn ngay khi câu nói của bác sĩ vừa dứt.
Họ vừa nói gì…? Nó quay sang mẹ… rồi lại nhìn bố… Không thể nào… Không thể… bố không bỏ nó đâu… bố sẽ không làm thế…?
- Bố ơi…bố mở mắt đi bố!
- …
- Đừng im lặng với con.
- …
- Con xin bố…con sợ lắm rồi…
Nước mắt nó trào ra không ngớt, bàn tay bố sao cứ lạnh toát thế này…? Sao mãi mà vẫn không ấm lại…?
- Bố doạ mẹ ngất… bố tỉnh dậy đi… Họ đang nói dối phải không bố..? Bố dậy đi mà…bố ơi!
Đôi mắt nó cứ mãi van nài bố… nó lau những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt…khẩn khoản cầu xin ông… Bố không thể nào bỏ mặc nó đâu…
Thế này mà bố bảo thương nó nhất sao? Thế này mà là yêu nó nhất sao?
Bác sĩ và y tá thương cảm nhìn nó. Có lẽ họ cũng hiểu nó đang phải chịu một cú shock quá lớn.
******
Căn phòng xử án vắng lặng, không còn bất kì ai ngoài anh.
Đáng lẽ ra, ngày hôm nay, ngay tại chính nơi này, kẻ giết hại bố anh sẽ phải đứng trước vành móng ngựa và chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng…
Người tính có bao giờ bằng trời tính…?
Ông ta vẫn phải trả giá theo cái cách mà chẳng ai ngờ tới…
Bảo Anh và Uyển Nhi vội vã tới bệnh viện khi hay tin… Riêng anh thì vẫn ở đây… anh không thể tới đó… không thể khóc thương cho tên sát nhân… không thể tàn nhẫn mà cười cợt sự ra đi của một con người… càng không thể đối mặt với người con gái ấy…
*******
Mẹ và nó đã quyết định hoả táng cho bố.
Ngày tang lễ, trời mưa phùn, bao trùm tất cả bởi bầu không khí ảm đảm, trời cũng đang khóc thương cho bố nó…
Thả từng nắm tro của bố xuống biển, nó ngước nhìn lên, bố đang ở nơi nào trên đó…? Từ giờ trở đi, bố sẽ mãi được thanh thản, sẽ không còn bị nỗi ân hận và giày vò làm khổ sở nữa.
Rải nắm tro cuối cùng, nó ôm mẹ thật chặt.
- Chúng ta sẽ vượt qua được thôi… phải không mẹ?
Tựa vào vai nó, mẹ oà khóc… bố đã ra đi…chỉ còn duy nhất mình mẹ cô độc trên cõi đời… Vi thương mẹ… nó muốn đưa mẹ ra khỏi chốn đau khổ này.
1 tuần sau…
- Con và mẹ hãy sang ở với dì!- Dì lên tiếng trong bữa cơm tối.
- Cháu vẫn chưa hoàn thành xong chương trình đại học ở bên đây dì ạ.
Nó lấy cơm cho mẹ, lễ phép.
- Dì hoàn toàn có thể chuyển được cho con sang bên ấy học tiếp.
- Nhưng sẽ rất bất tiện cho dì…- Chần chừ, Vi bỏ lửng câu nói.
- Nghe dì, sang Anh với dì con sẽ có điều kiện học tốt hơn ở đây rất nhiều… Dì muốn mẹ và con quên hết mọi chuyện đau lòng đã xảy ra.
- Còn mẹ?
- Cứ làm những gì có lợi cho con, mẹ thì sao cũng được.- Mẹ khẽ cười để nó thấy yên tâm.
- Con nghe mẹ con nói rồi đấy, con không phải băn khoăn đâu Vi, con là cháu dì, mẹ con là chị dâu dì, chúng ta là người một nhà cơ mà, dì tin bố con- anh trai dì cũng sẽ đồng ý thôi. Mọi thứ còn lại cứ để cho dì. Lát nữa, con lấy cho dì bằng tiếng anh quốc tế của con nhé? TOELF ấy.
- Vâng.
Cúi mặt, nó chậm rãi đưa cơm lên miệng, có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất cho mẹ và nó…Vi cần bước ra khỏi nơi đây càng sớm càng tốt để cùng mẹ bắt đầu một cuộc sống mới.
******
Rút hồ sơ ở trường xong, nó tới thẳng quán ăn nhỏ của chị Hương. Hôm nay, chị ấy có việc bận nên nó sẽ trông hộ cả ngày.
Nhấn nút cho cánh cửa được kéo lên, nó bước vào…
Quán hôm nay vắng khách tới lạ, tầm giờ này bình thường đã không còn bàn nào trống. Bỏ đĩa vào, nó vặn volume vừa phải rồi ngồi xuống ngay cạnh chỗ pha chế tự tay làm cho mình một ly cacao nóng, thả hồn theo những giai điệu man mác buồn…
- Chị có làm phiền em không?
Giật mình quay ra sau, nó ngạc nhiên nhìn chị Uyển Nh.
- Chị…? Hôm nay chị không phải đi làm ạ?
- Không.
Chị cười, tiến lại dối diện với nó.
- Sao chị biết em làm ở đây?
- Bảo Anh nói với chị.
- Chị quen anh Bảo Anh ạ?
- Xét ở một phương diện nào đó thì có thể cho là như thế.
- …
- Em thấy bình thường lại chưa?- Câu hỏi biểu hiện rõ sự quan tâm. Tự dưng nó nghĩ vì cớ gì chị ấy lại tốt với nó như vậy.
- Khá hơn nhiều rồi chị ạ.
- Ừ, cứng rắn lên em, chị rất lấy làm tiếc nhưng em cần sống tốt hơn mới có thể khiến bác ấy an tâm.
- Em biết.
- Ừm, chị muốn đưa em cái này.
Uyển Nhi mở túi xách, đẩy tấm thiệp trắng muốt về phía nó. Không cần mở ra xem, Vi cũng biết được nội dung bên trong đó.
- Em chúc mừng chị!- Nở một nụ cười, nó thành tâm.
- Em biết rồi…?
- Vâng.
- …
- Em xin lỗi. Có lẽ hôm đó em không thể tới dự lễ đính hôn của chị.
- Vì Minh Anh ?
Cố bắt kịp với tâm trạng của nó, chị đưa ra một câu phỏng đoán.
- Không liên quan gì tới người đó. Thực ra là…hôm ấy em sẽ bay.
Khuấy đều ly cacao nóng, nó nhấp một chút.
- …
- Mẹ và em sẽ sang Anh định cư cùng dì.
- Em không muốn ngăn lễ đính hôn lại sao Vi?
Sửng sốt nhìn nó, chị hơi ngẩng đầu lên.
- Em không biết chị đã có những thông tin gì nhưng em chưa bao giờ có ý định đó và em chẳng có lí do gì để làm vậy. Em và người đó không còn quan hệ gì với nhau nữa. Em tin chị là người tốt. Hi. Em sẽ không chúc người đó nhưng em chúc phúc cho chị và thật lòng mong chị hạnh phúc. Tiếc là chị không thể ra sân bay tiễn em....