↓↓ Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Hành lí của Vi đó con, ta phải tranh thủ lúc nó đi học để mang tới, đáng lẽ hai đứa phải ở chung từ lâu rồi, bất ngờ quá, không ta cũng đã kịp chuẩn bị lế để gặp mặt nhà bên ấy thôi lần sau vậy…thằng bé này, sao không nói sớm với mẹ là con đã có ý chung nhân chứ???
- Mẹ nói gì thế ạ???Cứ làm như cô ấy là vợ chưa cưới của con không bằng.
- Thế con không yêu Vi hả?
- Chuyện ấy khác mà…
- Khác gì, hai đứa yêu nhau thì chuẩn bị đi, ta sẽ thưa chuyện với nhà bên đó cho hai đứa lấy nhau, và ta sẽ sớm có cháu…Nghĩ tới đó thôi là đã không thể chờ rồi.
- Nếu như con và cô ấy không thể tới được cái ngưỡng như là mẹ nói thì sau này Vi làm sao có thể lấy ai khi mà cô ấy tới nhà một người khác phái sống và ở chung với người đó chứ???
- Thì con lấy nó là được chứ gì, chỉ giỏi lo xa…Chiều nay ta còn phải dẫn con bé đi shopping, đi spa, thật là nhiều việc…
- Còn…
- Việc ấy thì con có thể yên tâm , ta đã cho người mở chi nhánh rồi.
- …
- Chỉ có điều…- Mẹ ngưng lại, đôi môi nửa như cười – nếu 15 % đó rơi rớt vào tay chú con thì con biết hậu quả đấy…
- Vâng… “
- Hôm nay tự dưng lại rủ tớ đi chơi golf?
Bảo Anh cười tươi khi vừa trông thấy Minh Anh.
- Chỉ là lâu rồi không chơi thôi.
- Thật à?
- Thật.
- Thế thì bắt đầu thôi.
Ngó nghiêng một thôi một hồi Vi vẫn chưa thấy Trang đâu, mọi hôm cô nàng đúng giờ lắm mà nhỉ???
Tin…Tin…
- Sao hôm nay cậu tới muộn thế???- Nó nhíu mày rồi chui vào xe.
- Ừ, xin lỗi.
- Tối tớ sẽ sang phòng cậu thử thuyết trình nhé, mai là phải thuyết trình trước lớp…
- Đồ đạc của cậu mẹ tớ chuyển hết về nhà anh Minh Anh rồi.
- Gì cơ???-
Cái câu hỏi với âm lượng lớn hơn mức bình thường của nó khiến Trang nhăn mặt vì chói tai…
- Sao lại như thế được chứ???Ở cùng nhà với anh ấy ư???Hức…hức…Tớ phải nói với bác gái.
- Cậu đừng lo, giờ dọn tới đó cậu cũng không phải sống chung với anh tớ đâu.
- …- Câu nói bỏ dở của Trang khiến bàn tay đang lôi điện thoại ra của nó nằm yên.
- Anh tớ đi Mĩ rồi.
Từng chữ dội ngược vào tai khiến nó nghe lùng bùng…
- Cậu…cậu vừa nói gì…
- Tớ nói là anh Minh Anh đã đi Mĩ rồi, máy bay vừa cất cánh cách đây hai tiếng…Ừm, anh ấy nhờ tớ gửi lời xin lỗi cậu…
- Tớ hiểu…- Gật đầu như một con rô bốt, Vi thấy hẫng kinh khủng, điện thoại để làm gì mà anh ấy không gọi cho nó lấy một cuộc chứ???…
Bước vào nhà nó thả túi xách rồi ngồi xuống, có chuyện gì mà anh ấy lại phải đi gấp như thế nhỉ???
- Con về rồi à?
Vi giật nảy mình, nhìn lên, quên khuấy mất là mẹ anh ấy đang ở đây.
- Dạ, vâng ạ…
- Vi có muốn biết lí do nó phải sang Mĩ gấp như thế không?- Bác ngồi xuống đối diện nó, mỉm cười một cách hiền từ.
- …
- Dù gì ta cũng thừa nhận con, con sắp trở thành một phần của gia đình ta vì thế có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp để con biết một số chuyện.
- Bác…
- Minh Anh là một đứa trẻ phải lớn lên trên nước mắt, chịu đựng mọi khổ đau…ta là mẹ nhưng chẳng thể giúp gì nhiều cho nó vì vậy chỉ cần là người nó yêu, ta tin tưởng tuyệt đối vào sự lựa chọn đó.Hẳn con rất đặc biệt Tường Vi à…
- …
- Minh Anh phải bay sang Mĩ để giành hợp đồng, nếu hợp đồng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, Bảo Anh sẽ trao số cổ phần mà cậu ấy đang nắm giữ cho chú của Minh Anh, một khi điều đó xảy ra, ta không chắc nỗ lực suốt bao nhiêu năm qua của thằng bé có còn nữa không…
Anh Bảo Anh ư???Vi để cho cái tên ấy loanh quanh trong đầu nó với những dấu hỏi…
- Chắc con đang băn khoăn Bảo Anh, Minh Anh hai đứa nó là bạn thân của nhau mà tại sao Bảo Anh còn làm khó Minh Anh như thế đúng không?
- Dạ…Anh Bảo Anh không phải là típ người thích cạnh tranh…
- Con hiểu nó quá nhỉ?…
- …
- Phải, thằng bé không thuộc típ đó…Lí do là vì con đấy Tường Vi.
- Con???- Nó ngờ vực chỉ tay vào chính mình.
- Vì Bảo Anh có tình cảm với con.
Mẹ Minh Anh đứng dậy từ lâu rồi mà nó vẫn cứ ngồi bất động, vì nó ư…???
- Bác không ở thêm nữa ạ?
Vi hơi buồn, thật sự nó không muốn chia tay bác gái một chút nào, mấy tuần vừa qua nó đã rất vui và nhờ bác nó tạm quen những lúc không có anh ở bên…
- Ta vẫn còn công việc ở bên đó nữa mà, ở đây mọi thứ đã ổn.Xem như chuyến đi này không uổng vì cuối cùng ta cũng có con dâu…
Đang ngượng ngùng chưa biết nói sao thì Trang cười tươi:
- Khiếp, thế này thì họ lại tưởng mẹ với Vi là hai mẹ con mất thôi, hì hì, thôi, mẹ vào đi, trễ rồi kìa…
- Con bé này…- Bác véo má đứa con gái một cách hiền từ rồi kéo va li.
- Chào hai đứa, mẹ đi nhé!
- Cháu chào bác.
- Con chào mẹ.
…
Về đến nhà, bầu không khí tĩnh lặng và hiu quạnh như nhuốm trùm lấy nó, sao mà nó lại thấy vắng vẻ thế này…?
Mở cửa bước chân vào phòng Minh Anh, một mùi hương nhè nhẹ của hoa thủy tiên thoảng quanh, nỗi nhớ lâu ngày bị kìm nén bất giác ùa về, nó mong anh, nhớ anh tới quay quắt thế mà anh lại chỉ im lặng, không một cuộc gọi nào từ ngày sang đó, 2 tuần rồi chứ có phải ít ỏi gì…
Chạm tay lên bất kì đâu, nhìn tới bất kì nơi nào, hình ảnh anh cũng hiện lên trước mặt nó…Có lẽ là sai lầm khi nó bước chân vào đây…
Tin…Tin…Tin…
Cạch…
- Cậu chưa về sao?- Mở cửa nó ngạc nhiên nhìn Trang…
- Hì, về rồi lại có người nhớ anh zai tớ khóc một mình à?
Cô bạn nháy mắt cười trêu nó…
- Tớ mà thèm…
- Vậy chứ sao mắt cậu lạ đỏ thế nhỉ?
- …
- Thôi, không trêu cậu nữa, không lại bảo tớ bắt nạt, mình đi chơi đi…
- Đi đâu?- Nó nheo mắt hỏi…
- Hì, tới nơi rồi biết.
…
Chiếc xe lao vụt đi rồi dừng lại ở trung tâm thành phố, màu đèn bar đập vào mắt, nó ngoảnh lại nhìn Trang như để chắc chắn…
- Chơi ở đây á?
- Ưh.
Gật đầu, cô bạn kéo nó vào trong. Ồn ào bởi thứ gọi là âm nhạc thời thượng, tất cả đều lắc lư quay cuồng, Vi thấy chóng mặt…
- Đợi tớ một lát nhé!- Trang nói lớn…
Cô bạn đi rồi, nó một mình mò mẫm lại quầy rượu, nơi duy nhất mà theo ý nghĩ của nó lúc đó là ít người và sáng sủa…
- Em đi đâu đấy?
Vi giật mình ngoảnh lại khi tên con trai đó chạm tay lên vai nó…
- Xin lỗi, buông tay của anh ra đi.
- Thôi nào cô bé, ra đây chơi với anh nhé?- Hắn cười sặng sặc, tiến lại gần hơn.
Nó bấn loạn và hoang mang…
- Anh không bỏ tay ra tôi sẽ hét lên đấy…
- Em cứ hét thử xem nào…
Chẳng nói thêm gì nữa, hắn ôm chặt lấy nó, đôi môi dịch dần về khuôn mặt Vi, nó cố sức thoát ra nhưng bàn tay hắn rắn chắc quá…
- Buông ra…- Vi hét lên.
Xoảng…
Máu chầm chậm chảy…trên khuôn mặt hắn…và hắn ngã xuống…Mặt Vi tái mét…
- Cậu không sao chứ?- Trang thả chai rượu xuống lo lắng.
- Hãy xử hắn đi.- Quay qua hai người bên cạnh, giọng cô bạn nó lạnh băng, đôi mắt hiện rõ sự tàn nhẫn…
Tên đó bị kéo lê ra ngoài, đôi môi nó chợt run rẩy, dù hắn có lỗi với nó nhưng không cần phải mạnh tay tới thế…
- Cậu…cậu…- Gần như hoảng loạn, nó lắp bắp, cô bạn hiền lành và dịu dàng mà nó quen đây sao?
- Cậu không sao thì tốt rồi, xin lỗi, thôi, tớ đưa cậu về…- Tảng lờ như không thấy thái độ của nó, Trang điềm tĩnh…
Ngồi trong xe, mắt nó nhìn thật lâu sang người bên cạnh, nó quen Trang qua mạng, tính tình hòa đồng và khá hợp đã khiến hai đứa sớm kết nhau.Trong tiềm thức của nó, cô bạn là một mẫu hình hoàn hảo của sự đoan trang, hiền thục… nhưng tới giờ phút này thì nó không còn chắc về điều đó…Con người của cậu ấy cũng khó hiểu y như Minh Anh vậy…
*******
Sms: Dad
Con thu xếp về nhanh đi, mẹ đang ốm nặng....