↓↓ Đọc Truyện Bạn Đồng Hành Full - Tác Giả HoangX
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tôi vừa nói vừa chui vào phòng wc vệ sinh cá nhân chút. Vẫn kịp nghe ngoài con Thy Pooh lanh lảnh:
- Làm em tưởng dọn nhà nên không trang điểm đã vội sang đây – Mày trang điểm làm éo gì! Cafe chứ có phải dạ hội *** đâu – Thì phải cho bọn con trai nhìn nó thèm chứ! Mà anh đóng vai người yêu em thích bỏ xừ ra còn kêu – Thích cái con khỉ ấy – Thằng Bảo gắt – Tưởng em ham à? Anh xấu bỏ xừ ra! Chả hiểu bố mẹ sinh đẻ thế nào mà ra em thì đẹp, ra anh thì vừa lùn vừa xấu. Ôi trời! Há há! – Nó vừa cười vừa giở giọng than vãn. – Con dở – Thằng Bảo than
Anh em nhà này đúng là anh nào em nấy. Tôi vừa lắc đầu vừa oánh răng trong nhà vệ sinh.
Chúng tôi ăn sáng xong phi tận lên hồ vào quán cafe quen thuộc trên đường Nguyễn Hữu Huân. Quỳnh Thy công nhận cũng thật là xinh, nó ngồi đấy mà mấy cậu con trai mới lớn cũng như mấy lão trung niên cũng phải liếc nhìn trộm. Mấy ông cứ thử rước nó về mà xem, có mà chả ra bã ngay hôm sau ấy chứ, tôi nhủ thầm. Ngó sang Quỳnh Thy thì thấy nó cũng đang đá lông nheo trêu mấy thằng có vẻ rất là phởn chí.
- Mày nháy mắt vừa thôi không khéo lác mắt đấy con ạ – Tôi bảo – Xì! Cho mấy cu dê gái ấy ăn dưa bở tí cũng vui, anh nhỉ! – Nó nói rồi ôm lấy tay tôi rất tình cảm – Con dở! bỏ ra cho tao nhờ – Chả thích! Cho tụi nó vừa ăn phở sướng xong cái là phải ngậm sầu riêng luôn. – Nó cười hi hí.
Tôi ngó sang thấy tụi kia có vẻ thất thểu ghen tị thật. Haizz
- Hôm qua mày có gặp Bảo Hân không? – Thằng Bảo tự nhiên hỏi tôi độp một câu – Có! Mà có mấy chuyện buồn cười lắm – Tôi bật cười nghĩ lại cảnh mình trêu Bảo Hân – Thế à! Có gì mà buồn cười – À mà chẳng có gì đâu, toàn mấy thứ linh tinh ấy, mà tao biết nhà em ấy rồi. – Ô thế à? – Nó trố mắt nhìn tôi
Tôi thuật lại nó xui khiến thế nào tôi lại phải đưa em nó về nhà. Thằng Bảo tỏ ra ghen tị với tôi, nó chép miệng.
- Đúng là kẻ ăn không hết kẻ lần chẳng ra… haizz – Thế là thế *** nào? – Tôi nhăn nhó – Thì đã được thăng chức lại còn được tháp tùng người đẹp – Nó tặc lưỡi – Đẹp gì! Tao thấy cũng bình thường, chẳng phải mẫu người của tao – Tôi trả lời – Tiên sư mày! Thế mà còn không đẹp, nữ chúa của lòng tao đấy mày – Nó lại giở giọng ấy ra. – Ờ! Nhưng nàng không có khiếu hài hước cho lắm, tao chẳng thích – Tôi cười. – Người ta phú quý cao sang, ai thô thiển như mày – Nó bĩu môi. – Ờ thì thô thiển, tao thô thiển nên có vợ, éo ai như anh em nhà mày – Này đừng có lôi em vào đây – Quỳnh Thy nhéo vào tay tôi cái – Ui da, được rồi được rồi
Tôi nhăn nhó vì đau, cái con nhỏ này đến là dã man. Tự dưng tôi nhớ đến Khả Vân cũng nhéo tôi như thế, em nhéo nhẹ, cũng đau nhưng làm tôi vui nhiều hơn, giờ này không biết em đang làm gì nhỉ? Tôi chợt nghĩ.
- Mày giúp tao với Bảo Hân đi – Thằng Bảo tự nhiên nhìn tôi nịnh bợ, làm tôi tỉnh cả ra về với thực tại. – Giúp gì? – Thì giúp tao cưa đổ em nó – Nó cười hì hì, khuân mặt lộ rõ vẻ đểu giả – Ờ xem xét thái độ đã – Đi mà… tao năn nỉ đó, giúp tao đi mày, à quên giúp em đi sếp – Nó nịnh nọt thô thiển – Kệ mày! – Tôi nhăn nhó – Rồi tao sẽ mời mày uống bia, ăn thịt cho cả tháng luôn – Nhớ đấy nhé – Tôi rạng rỡ – Ờ nhớ! – Được rồi, nhớ giữ lời đấy – Tôi cười hi hi – Ok! Vì Bảo Hân tao sẽ làm tất cả, vài bữa thịt chó có xá chi
Thẳng Bảo chìm vào cảm xúc mơ màng mang tính tự sướng cao. Tôi với Quỳnh Thy chép miệng rồi lắc đầu nhìn nhau kiểu “hâm mẹ nó rồi” ấy.
Điện thoại đột nhiên rung. Tôi thoáng giật mình nghĩ tới Khả Vân nhưng rõ ràng là tôi đang dùng sim chính của mình mà. Tôi đúng là bị hoang tưởng, bởi vì khi dở máy ra thì là Bảo Hân đang gọi.
Tôi dứ trước mặt thằng Bảo cho nó cay cú rồi ra giọng e hèm nghe.
- Alo Hân đó hà? – Hi! Sao anh biết số em mà nghe – Hì! Sếp Anh bảo anh lưu lại số em để có gì thì thông báo mà. – À vâng! – Thế gọi cho anh có việc gì đấy? – À à… – Sao mà à à? – Tôi cười – Sếp nói anh chuẩn bị mấy bộ hồ sơ về dự án… rồi tính toán lại xem mai mang cho sếp. – Thì mai bảo cũng được chứ sao, anh có mang hồ sơ về nhà đâu – Tôi ngạc nhiên – Thì… thì em cứ nhắc trước thế – Ừ được rồi – Vậy nha anh – Ok, bye em
Tôi gập máy, hơi lăn tăn. Thằng Bảo ngó sang ghen tị
- Nàng gọi có việc gì thế – À bảo tính toán lại mấy dự án ấy mà… – Tôi trả lời – Mày sướng thật, giờ được gặp em ấy thường xuyên, ước gì… – Nó thở dài – Ờ – Nhớ giúp nhau đấy nhé – Nó năn nỉ – Được rồi, lắm chuyện quá – Thôi tí mày đưa con Quỳnh Thy về nhé, tao lượn đây – Ơ! – Tôi trợn mắt lên – Ơ gì! Tao có việc quan trọng
Nó nói xong cái lủi ngay đi không kịp cho tôi nói gì. Quỳnh thi vừa cậy cậy cái móng tay rồi chép miệng.
- Lão ấy sợ đưa em đi shopping ấy mà – Ặc! – Thôi anh đưa em đi cũng được, dù gì anh đẹp trai hơn lão ấy – Này này! Cô định tính tôi đưa đi thật đấy à? – Chứ sao! – Nó nhoẻn cười – Còn lâu, ngồi đấy mà mơ – Tôi thẫn thờ
Cuối cùng thì tôi cũng chỉ chống đỡ yếu ớt và đành bất lực như ông anh của nó. Nó dẫn tôi vào hết Shop này đến shop khác mất toi gần buổi sáng. Đi với nó tôi lại thế vai thằng Bảo như là người yêu nó vậy, nó cứ khoác tay dung dăng dung dẻ, thử hết bộ này đến bộ khác cho tôi ngắm mặc dù tôi gần như mù về thời trang và chẳng tư vấn được gì.
- Mày bỏ tay anh ra – Tôi cáu – Không! Phải thế mới giống người yêu – Điên! Tao có vợ rồi, mày làm thế chết tao – Đấy là việc của anh, ai nhìn thấy em đến tận nhà bảo cho. Hi hi – Nó cười – Sao mày cứ thích thế này ấy nhỉ – Tôi thở dài chán nản – Thì gái xinhphải đi cùng người yêu chứ, không tụi nó lại bảo em hâm – Nó nhăn nhở. – Xinh quái gì mày! – Tôi xụ xị – Hề hề – Nốt shop này thôi đấy nhé, tao mệt lắm rồi – Tôi ghét cay đắng việc đi mua đồ cùng con gái thế này – Mới thế mà đã kêu, tụi em đi cả ngày được cơ – Tao chịu chúng mày, nốt shop này mà không chọn được thì đi bộ mà về, tao lượn trước – Hứ
Nó xị mặt ra rồi cũng gật đầu. Tôi đắc thắng mỉm cười chờ nó chui vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài cửa hàng châm điếu thuốc. Đột nhiên tôi cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình rất chặt, tôi vội vàng quay người lại thì thấy một mái tóc quen vừa lướt rất nhanh qua cuối ngõ. Giật mình tôi vội chạy theo như sợ mình sẽ đánh mất một điều gì quý giá.
Nhưng tôi chẳng thấy gì! Chỉ thấy một chiếc xe màu đen đang lướt vội…
Quỳnh Thy chạy vội đến bên tôi hốt hoảng:
- Cướp à anh? – Không! – Tôi trả lời vô thức mắt vẫn nhìn theo chiếc xe đó. – Vậy sao anh chạy như ăn cướp vậy? – Chỉ là một người quen thôi – Tôi chua xót.
Chap 49:
Chiếc bóng đó là Khả Vân, tôi chắc chắn như vậy. Tại sao em lại tránh tôi chứ? Mà có lẽ như vậy thì hơn, tối qua tôi đã ngồi nghĩ rất kỹ và vẫn quyết định rằng mình sẽ không gặp lại em. Tôi không đủ khả năng làm cho em hạnh phúc, với em tôi chỉ mang lại toàn nỗi đau mà thôi, gặp em chỉ làm cho em khổ, có thể lúc này em sẽ rất đau nhưng dù sao như vậy sẽ vẫn là tốt hơn.
Quỳnh Thy ngước mắt nhìn tôi lom lom như thể tôi là người hành tinh khác vậy. Con bé có vẻ không tin vào những gì tôi nói, nó bĩu môi.
- Chẳng tin, người yêu cũ à?
- Vớ vẩn, chưa mua được gì hả nàng? – Tôi đánh trống lảng ngay
- Hôm nay xui quá, chẳng chọn được gì. Thôi mình về.
- Ờ.
Tôi chỉ chờ có thế là tót ngay ra lấy xe đèo cái cô nàng ngổ ngáo này về nhà tôi. Về đến nhà được chừng dăm phút thì thằng Bảo và thằng Tuấn cũng đến, chúng nó lại mang thêm cả chục lít bia và đồ nhắm tiện thể anh em lại ngồi lai rai với nhau, kể ra cũng còn khối thời gian.
- Vợ mày đâu mà chuồn được đi uống bia thế này? – Thằng Bảo quay sang hỏi thằng Tuấn.
- Đi sang nhà ngoại chơi rồi, tao chán quá nên chuồn sang đây với chúng mày...