XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Đồng Hành Full - Tác Giả HoangX

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Đừng đừng… tôi xin đấy…
Chắc em vẫn đang bị ám ảnh bởi cảnh vừa rồi, tôi vừa tội nghiệp vừa thấy thương em quá. Khẽ vuốt má em tôi thì thầm vào tai em nho nhỏ:
- Đừng sợ! Ổn rồi! Là anh đây…
Em sau giây phút mê sảng cũng thở đều dần lại, ánh mắt hấp háy và đôi môi hình như hơi mỉm cười. Từ giờ này chắc em cũng ổn.
- Mày bế nó vào trong giường đi
- Vâng
Tôi bế em trên tay, em khá nhỏ nhắn nên cũng nhẹ nhàng, tôi không mất nhiều sức để đặt em trên chiếc giường ngắn trong phòng của Tuệ An. Em thì có vẻ trong cơn say ngủ nhưng vẫn níu giữ tôi không ngừng, bàn tay em bấu chặt lấy tôi không muốn rời ra, phải khá vất vả và mất một lúc lâu thì tôi mới có thể rời em mà ra ngồi uống rượu với cụ Dìn. Trước khi rời đi tôi cũng không quên đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ trên vầng trán thanh tao của em, thay lời muốn nói rằng “em bình yên rồi, cô bé của anh ạ”.
Tôi quay lại uống rượu với cụ, xác định ở đây cả đêm rồi nên tôi cũng uống mạnh bạo hơn, người cũng cảm thấy cái lâng lâng của rượu ngô tràn vào trong huyết quản. Uống rượu đêm nơi đây cùng với những người dân bản địa luôn là điều tuyệt nhất mà tôi muốn làm trước chuyến đi này. Lúc này em và mọi người không ở bên nên tôi cũng thấy thoải mái hơn trong việc chia sẻ cùng cụ.
- Cụ Dìn này! Cụ sống thế này có cảm thấy buồn không cụ?
- Sao mà phải buồn, tao còn có con cháu mà – Cụ cười
- Thì cháu thấy thế! Phải cháu thì cháu buồn chết mất, sao cụ không đi bước nữa?
- Nói thật với mày là cũng có nhiều đám lắm nhưng tao chả thích
- Cụ vì con cháu à? – Tôi tò mò
- Không!
- Thế vì gì hả cụ? – Tôi đúng là không nén nổi
- Vì tao chả thể yêu ai khác được nữa – Cụ thở dài
- …
Tôi im lặng, chẳng biết tôi có thể yêu ai được như cụ không nữa, tự hỏi mình như vậy tôi cũng thấy buồn. Tôi và cụ lại làm thêm một chén rượu nữa, tràn đầy.
- Cháu ước được như cụ – Tôi nói
- Muốn gà trống như tao sao? – Cụ cười
- Không! Muốn yêu ai đó được như cụ
- Chả phải mày có cái Vân rồi hay sao? – Cụ tự dưng nhìn tôi nghiêm khắc
- Không phải thế… mà là… – Tôi im lặng vì biết mình nói hớ, cụ luôn nghĩ rằng tôi với Vân là một cặp.
- Mày đừng có làm cái Vân nó buồn, nhìn nó tao biết – Cụ nghiêm khắc hẳn.
- Tại sao cụ lại quan tâm tới Vân đến thế? – Tôi hỏi lại cụ, cũng thấy hơi lạ thật.
- Người như nó mà đã từng phải tự tử thì chắc hẳn phải có chuyện gì ghê gớm lắm… – Cụ trầm ngâm.
Tôi sững người, sửng sốt
- Sao cụ biết Vân đã từng…?
- Nhìn tay nó thì biết thôi, có một vết sẹo rất nhỏ trên cổ tay, tao làm nghề y nên biết vết sẹo đó tuy rất mờ nhưng không thể là do tai nạn được – Cụ trầm ngâm.
Tôi chưa bao giờ để ý xem tay hay cổ tay em như thế nào, nhưng chắc chắn là điều cụ Dìn nói chắc chẳng thể sai, người nhiều kinh nghiệm về y như cụ nói chắc chắn đúng rồi. Điều gì chứ? Điều gì khủng khiếp đã làm em phải làm như vậy? Tự dưng tôi thấy trong tôi hiện lên đôi mắt em, thật buồn, sâu thẳm.
Chap 26
Bỗng tôi nghe thấy tiếng ú ớ phát ra từ phía trong giường, là của Khả Vân. Tôi chạy vào trong với em, thấy em đang nằm đó, trán toát mồ hôi, miệng em đang nói gì không rõ nữa. Tôi cẩn thận đặt tay lên trán em, “ốm rồi”, vậy là em đã bị sốt ngay cái lúc này đây, rõ khổ thân em chưa, em đáng thương quá.
Bàn tay em đang tìm kiếm điều gì đó, tôi đưa nắm lấy tay em, bàn tay giờ đã ra đầy mồ hôi ướt nhẹp, tôi chẳng biết làm gì vào lúc này nữa, tôi bị cuống.
- Nó bị sốt rồi – Cụ Dìn bảo
- Vâng! Trán nóng lắm cụ ơi! – Tôi lo lắng
- Mày để tao xem nào!
Cụ đưa tay lên sờ trán em, cẩn thận bắt lại mạch em rồi thở phào.
- Sốt nhẹ thôi, không sao đâu. Mày ở đây canh nó để tao đi nấu thuốc.
- Vâng!
Cụ Dìn bước ra khỏi phòng đi nấu thuốc cho em. Em vẫn còn đang mệt lắm nhưng từ khi tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em thì hơi thở có vẻ đều hơn. Lần này tôi để ý kỹ bàn tay em, ở cổ tay ngay chính giữa động mạch có một vết sẹo, rất nhỏ. Vết sẹo này rất mờ chứng tỏ nó đã có từ khá lâu rồi, nếu không để ý kỹ thì nó gần như chìm vào màu da không rõ được. Cụ Dìn thật tinh ý, mới đó mà đã phát hiện ra rồi.
Tôi lặng lẽ dùng khăn lau từng giọt mồ hôi trên trán em, cũng chả còn ngại ngùng gì nữa tôi cũng lau sạch trên cánh tay, cởi 3 nút áo lau hết mồ hôi trên ngực em nữa. Cụ Dìn cũng đã đun thuốc xong, tôi khẽ nâng đầu em lên, đặt hẳn em trong lòng tôi, từng thìa thuốc được tôi đưa vào miệng em, chắc hẳn nó đắng lắm vì mặt em nhăn nhó lại khi uống, nhưng rồi em cũng uống hết được bát thuốc của cụ Dìn.
- Mày ở luôn đây coi sóc nó nhé. – Cụ đã tranh thủ lúc tôi cho Khả Vân uống thuốc mang vào chăn và đệm, đặt ngay dưới chân giường.
- Vâng, cảm ơn cụ! – Tôi biết ơn.
- Chăm sóc nó cẩn thận vào.
Cụ húng hắng rồi đi ra ngoài, tôi nghe tiếng chân cụ ra phía ngoài nhà chứ không đi ngủ ngay. Trong phòng giờ chỉ còn tôi với Khả Vân. Em đang mệt nên khi tôi đặt em xuống thì cũng thiu thiu ngủ rồi, khuân mặt cũng trở nên trắng hổng lại, đôi môi hình trái tim cũng đã thôi mấp máy mà có vẻ đang mìm cười. Tự hỏi không biết là với em thì lúc nào mới là yên bình nhất nhỉ?!
Một ngày đi đường cùng với vài ba cốc rượu ngô làm tôi rơi vào giấc ngủ lúc nào không biết. Tôi gặp ác mộng. Trong cơn mơ tôi thấy có con quái vật đang đuổi theo tôi cấu xé, nó dồn tôi đứng trước miệng vực, giờ đây nếu tôi tiến lên thì sẽ thành mồi của nó, tôi cũng chẳng còn đường lùi vì vực có vẻ như không thấy đáy, sâu hun hút và đen ngòm. Thế rồi con quái vật lao về phía tôi, nó kêu lên những âm thanh ghê rợn thoát ra từ cái miệng đỏ ngòm và đầy răng của nó. Tôi thấy mình đang rơi, lạnh toát…
Rồi tôi lại thấy mình ấm lại, làn hơi ấm bắt đầu từ ngực, rồi sau đó nó lan tỏa ra khắp trên cơ thể làm tôi thấy sinh khí mình đang được phục hồi. Mở mắt tôi thấy em nằm ở bên, đầu em đang nằm trên ngực tôi miệng tỏa ra những làn hơi ấm. Chả biết từ lúc nào em đã từ trên giường chui xuống sàn nằm cạnh tôi, ôm chặt. Tôi thấy người em cũng đã trở lại bình thường, có vẻ như thuốc của cụ Dìn có công hiệu rất nhanh.
- Anh mơ gì mà ghê thế? – Giọng em thầm thì, vẫn nằm trên ngực tôi, hóa ra em chưa ngủ.
- Anh làm em thức giấc à? – Tôi hỏi lại.
- Không! Tại anh hư! – Em cười.
- Ủa! Anh ngủ thế này thì hư thế nào được? – Tôi trêu
- Hứ! Anh không nghe lời em tí nào cả – Em bĩu môi.
- Hơ hơ! Không nghe lời em là sao? – Tôi không hiểu tí gì thật.
- Thì đã bảo là luôn phải ôm em khi ngủ cơ mà! – Em phụng phịu.
- Ớ…
- Toàn để người ta nằm 1 mình thôi – Em ôm chặt cố rúc sâu vào tôi nhõng nhẽo.
- Hì hì! Anh quên mất – Tôi khẽ vuốt má em và ôm em chặt thêm.
- Ưm… – Em ép chặt cả cơ thể vào người tôi.
- Ấm quá – Tôi cười
- Em ôm lo chả ấm – Em rúc rích.
- Em đỡ mệt chưa? – Tôi hỏi
- Khỏi hẳn rồi anh! Lúc nãy cụ Dìn cho em uống thuốc gì đấy?
- Anh không biết
- Ừ! Hiệu quả thật, em khỏi luôn rồi.
- Vậy mai mình ở lại đây thêm 1 ngày nhé! Đã đi được nhiều đâu
- Tùy anh thôi! Miễn đừng bỏ rơi em là được
- Hì!
- Mình ra ngoài chơi đi anh
- Lạnh đấy, em đã khỏi ốm đâu
- Khỏi rồi mà, em muốn ngắm buổi đêm ở đây thế nào
- Có gì đâu mà ngắm, em lại ốm thì… – Tôi lăn tăn
- Có gì đâu mà ốm, hôm nay có trăng đấy! Đi mà anh! – Em nũng nịu với tôi
- Ừm…
Làm sao mà cưỡng lại với cái sự nũng nịu dễ thương của em như thế chứ. Chúng tôi dậy khoác thêm cái áo, cầm lấy đèn pin rồi nhẹ nhàng chuồn ra ngoài. Ở bếp lúc này A Sinh đang ngủ bên bếp lửa, chắc là nhường phòng cho Tuệ An đây mà....
« Trước1...1718192021...89Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ