Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Lọ Lem Đường Phố Full - Quái Vương

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

“Không cần đâu, đưa em về nhà nhé!”
“Trông em còn mệt lắm, nằm lại hôm nay đi.” – Thiện nói rồi nhanh chóng tiến về phía cửa.
“Thiện này, anh có thể… quay về với em không?” – Một thoáng ngập ngừng, Đan nói khi Thiện đang quay lưng lại với cô.
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Thiện có chút cứng đờ.
“Anh nghĩ là… anh thích chị của em.” – Sau một hồi im lặng, Thiện nói mà không quay lưng lại.
“Vậy tức là không thể quay lại sao?”
Không lên tiếng, Thiện khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài. Rời khỏi phòng, điều đầu tiên cậu muốn làm là đi tìm Ân. Có vẻ như trái tim đang có điều gì muốn nói nên đôi chân cứ thế bước một cách khẩn trương.
Cuối cùng Thiện cũng nhìn thấy bóng Ân trong dòng người đang tấp nập qua lại. Thật nhanh, cậu chạy đến giữ tay cô lại.
“Sao không ở bệnh viện với Đan?” – Quay người lại, Ân chau mày nhìn Thiện.
“Tôi… tôi có chuyện muốn nói với cậu.” – Tim Thiện đột nhiên đập liên hồi.
Nhướn mày nhìn Thiện, Ân im lặng chờ đợi điều cần nghe.
“Tôi thích cậu.” – Một cách khẩn trương như sợ nếu không nói ra thì sẽ không còn cơ hội, Thiện nói nhanh ba chữ mà với cậu rất quan trọng.
“Rồi sao?” – Ân ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản đến thờ ơ.
Nhìn biểu hiện của Ân, Thiện càng hồi hộp. Bàn tay cậu đang nắm lấy bàn tay Ân trở nên ướt dần vì mồ hôi.
“Cậu… có thích… tôi không?” – Thiện hỏi một cách khó khăn.
“Không.” – Ân đáp ngay mà không cần suy nghĩ.
Tiếng “không” của Ân như một phát súng nổ trong đầu Thiện. Trái tim đang đập liên hồi gần như chết đứng, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng đột ngột buông thõng.
Thiện đứng sững người, gần như không còn hít thở, mắt nhìn vô định vào khoảng không trong khi Ân lạnh lùng quay đầu bước đi. Bóng Ân càng lúc càng xa dần. Cô bước thêm một bước là thêm một lần Thiện thấy hụt hẫng. Cuối cùng, cái bóng nhỏ hoàn toàn biến mất, mang theo một mảnh ghép của cuộc đời cậu.
Dòng người bên đường đột ngột trở nên vun vút đi qua như vô tình, sự chuyển động của thời gian cũng không giống như cũ. Thiện cảm tưởng như mọi thứ xung quanh đều không giống như trước. Rõ ràng đã thiếu đi một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Chương 23: Đã không còn nữa.
Bắt đầu vào giờ cao điểm, mọi thứ đều trở nên sôi động hẳn. Đường phố dần đông đúc hơn, xe cộ tấp nập mang theo tiếng ồn hòa vào không gian. Duy chỉ có chiếc xe đen đang chầm chậm lăn bánh trên đường là khác biệt, nó giống như đang ở một thế giới khác, hoàn toàn yên tĩnh và có phần nặng nề.
Ngồi trong xe, Thiện nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ mệt mỏi trong khi Đan chỉ im lặng không nói gì. Cả hai không ai có ý phá vỡ sự im lặng của đối phương.
Cứ như thế, chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Đan. Cô lặng lẽ bước xuống rồi quay vào nhìn Thiện cười buồn sau đó thì đi vào bên trong.
Chuyện xảy ra tối qua phần nào làm Đan cảm thấy sợ hãi, nếu không có Ân và Thiện đến thì không biết sẽ thế nào. Nghĩ thôi cô cũng còn thấy rùng mình.
Lương tâm trong lòng cô thật sự muốn buông tha cho hai người.
Vặn tay nắm cửa, Đan lặng lẽ đi vào trong nhà nhưng bà Mai đã xuất hiện ngay sau cánh cửa làm cô giật mình.
“Tại sao tối qua không về nhà? Dạo này hư lắm rồi có biết không? Càng lúc càng thường xuyên qua đêm ở ngoài.” – Vừa thấy con mình, bà Mai quát lên.
“Tối qua con bị lên cơn co giật nên phải nằm ở bệnh viện.” – Đan lí nhí, chợt cảm thấy tủi thân vô cùng.
“Cái gì? Rồi có sao không con?” – Bà Mai lập tức thay đổi thái độ.
“Giờ không sao nữa rồi.”
“Thế ai đưa con tới bệnh viện? Sao không gọi cho mẹ để mẹ đến đó với con.” – Ôm lấy Đan, bà Mai vuốt nhẹ mái tóc của con gái mình.
“Là anh Thiện đưa con đến bệnh viện.” – Không muốn mẹ mắng nên Đan giấu nhẹm sự xuất hiện của Ân.
“Con và Thiện quay lại rồi hả? Thế thì tốt quá rồi!” – Bà Mai vội đẩy vai Đan ra và nhìn cô bằng ánh mắt kỳ vọng.
“Dạ không.” – Đan lí nhí.
“Không sao? Nó đưa con đến bệnh viện là còn quan tâm đến con, nhân cơ hội này khiến nó quay lại đi!” – Bà Mai nhìn con mình bằng đôi mắt khích lệ.
“Mẹ à, buông tha cho anh ấy đi được không?” – Không dám nhìn thẳng vào mẹ mình, Đan cúi đầu nhìn xuống chân, thỉnh thoảng mắt lại liếc ra phía sau.
“Con vừa nói cái gì vậy? Buông tha?” – Giọng bà Mai cao vút thể hiện sự ngạc nhiên cao độ.
“Chúng ta có thể đừng sống thế này nữa, được không mẹ? Tại sao cứ phải dựa vào đàn ông? Đợi hết năm nay chẳng phải tài sản sẽ được chia sao? Khi đó mẹ con mình có thể dùng số tiền đó để kinh doanh gì đó.” – Thu hết can đảm, Đan nhìn thẳng vào mắt mẹ mình mà nói như van nài.
“Con có hiểu mình đang nói gì không Đan? Không có tiền, con có thể học ở ngôi trường hàng đầu đó không? Một ngày con có thể không mua sắm được không?” – Bà Mai nhìn con mình như nhìn người ngoài hành tinh.
“Không học ở Lộ Thiên nữa thì thôi, con sẽ học ở trường khác, con sẽ tập dần để giảm thói quen mua sắm.”
“Nhưng mẹ thì không? Tiền là tất cả những gì mẹ cần, không có nó, mẹ sẽ chết. Con đừng có suy nghĩ lệch lạc nữa, hãy tìm cách để Thiện quay lại đi! Còn tài sản của ba con, mẹ nhất định phải có được phần của con Ân.” – Bà Mai dứt khoát.
“Dừng lại đi mẹ!” – Đan quỳ sụp xuống trước mặt mẹ mình, nước mắt chảy ướt hai gò má.
“Con đang làm cái trò gì thế hả?” – Bà Mai bắt đầu bực mình.
Đan tuyệt vọng đến mức không thể lên tiếng.
“Công ty sắp phá sản rồi. Con hãy tìm cách làm Thiện quay lại và thuyết phục nó đầu tư vốn đi! Nếu không… mẹ sẽ phải vào tù, nhà cũng không có mà ở đâu.” – Giọng bà Mai run lên nhè nhẹ.
Đang cúi đầu, Đan ngước cao đôi mắt ướt sũng nhìn mẹ mình. Gương mặt mẹ cô lúc này rất nghiêm túc và cô biết bà không phải đang nói dối.
Không nói thêm gì nữa, Đan lặng lẽ đứng dậy rồi lên phòng. Cảm giác chán nản và bất lực xâm chiếm cơ thể khiến từng bước chân của cô đều nặng trĩu tâm tư.
Khóa cửa phòng lại, Đan đến bên ngăn bàn lấy ra cái phong bì màu vàng, trong đó chứa những tấm hình mà hôm qua cô còn chưa kịp gửi đi. Đứng ngẩn ra suy nghĩ một hồi, cô ra khỏi nhà cùng với cái phong bì, nhanh tay bắt một chiếc taxi sau đó đi về phía tòa soạn báo lớn nhất thành phố.
Nhận được xấp hình đó, khỏi nói cũngbiết tổng biên tập vui như thế nào. Độc giả chắc chắn còn chưa quên mặt cô gái xuất hiện cùng thiếu gia nhà họ Vương trên mặt báo vài tháng trước, nay lại xuất hiện cùng thiếu gia nhà họ Vũ. Điều đó khẳng định một trăm phần trăm báo ngày mai bán ra sẽ không sót tờ nào.
Và thế là nhanh thật nhanh, ông đưa xấp hình cho một phóng viên có ngòi bút khá nhất toà soạn. Bài báo nhanh chóng được gõ ra trên máy tính và được duyệt kĩ càng, sau đó nó được đưa đi in để đảm bảo đúng sáng hôm sau sẽ có mặt trên các sạp báo.
Quả đúng như tổng biên tập dự đoán, số báo mới in ra đến gần bảy giờ sáng đã bán hết sạch. Sáng nay, số lượng người đi lùng báo đông đến đáng sợ. Vì là tin độc quyền nên ngoài báo của ông ra, không còn báo nào đăng cái tin sốt dẻo ấy.
Ngồi trên ghế văn phòng, tổng biên tập cười hả hê với doanh thu và tỉ lệ đánh giá trên mạng của người đọc. Còn chuyện bài báo đó gây ra những chuyện gì thì ông ta không cần quan tâm.
Trong khi đó, ở Lộ Thiên, bài báo vô tội vạ kia đang gây nên một trận bão táp. Nữ sinh trong trường toàn bộ đều đổ xô hết ra trước cổng để đợi kẻ được bài báo nhắc đến với chức danh “kẻ bắt cá hai tay”. Nam sinh vì muốn xem náo nhiệt nên cũng ra cổng trường đứng đợi nhưng không đến quá gần....
« Trước1...35363738Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ