XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Lọ Lem Đường Phố Full - Quái Vương

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

“Dạ không có.” – Ân nín cười, vừa nói vừa lắc đầu.
“Tôi nhìn thấy em cười rõ ràng mà.”
“Vậy chắc thầy nhìn nhầm rồi đó ạ!”
“Tạm tha cho em lần này.” – Nheo mắt nhìn đứa học trò láu cá, ông Dũng nói.
“Em cảm ơn thầy!” – Ân cười toe.
Sau một tiếng hắng giọng, ông Dũng bắt đầu giới thiệu về nguồn gốc của võ cổ truyền.
Năm nay trung học Lộ Thiên đã quyết định đưa môn võ cổ truyền vào giảng dạy thay cho những bài tập thể dục. Mục đích là giúp các học sinh có sức khỏe dẻo dai, tinh thần học tập thoải mái và để phòng thân.
Nói xong đâu đó, ông cho cả lớp khởi động.
Bài khởi động kết thúc, đám học sinh bắt đầu tập đứng tấn.
Những tiểu thư bình thường mang guốc cao cả tấc bước đi thì muôn phần yểu điệu nay trong tư thế đứng tấn làm đám nam sinh trong lớp không khỏi phì cười. Chính vì thế mà tất cả nam sinh bị phát chạy mười vòng quanh phòng tập. Còn các nữ sinh vì xấu hổ nên chẳng chịu tập mà ngồi phịch xuống sàn phụng phịu.
Nhìn những gương mặt đang chảy dài chạm đất kia, một tia sáng quét qua trong mắt ông Dũng. Nét cười ẩn hiện trên gương mặt, ông đằng hắng.
“Các em nữ sinh trong lớp ta đều là những tuyệt sắc giai nhân!” – Câu nói xu nịnh với âm điệu cao vút của ông làm đám nữ sinh phổng mũi tủm tỉm cười.
“Mấy ai có thể thấy các em mà không động lòng? Và vì thế cũng sẽ có rất nhiều người ghen tị với các em.” – Ông tiếp lời và hài lòng với những ánh mắt đang chiếu về mình đầy chăm chú.
“Vậy nên các em cần phải tập võ. Tập võ để bảo vệ thân thể ngọc ngà của mình. Thử tưởng tượng ra một mĩ nữ với thân thủ đáng gườm đi!”
Sau lời nói của ông, đám con gái bắt đầu tưởng tượng. Đứa thì nghĩ đến nữ hoàng sát thủ Nikita, đứa lại nghĩ đến những thiên thần của Charlie, cô nàng sát thủ Colombia cũng được tưởng tượng đến.
Thấy mắt đám nữ sinh đang mơ màng, ông Dũng biết mình đã thành công một nửa.
“Thế nào? Có phải rất đẹp và rất ngầu không?”
“Dạ phải!” – Đám nữ sinh đồng thanh.
“Vậy thì tập thôi!”
Sau vài lời có cánh của ông, đám nữ sinh xếp hàng đều tăm tắp, hào hứng tập đứng tấn.
Đầu óc của các cô nàng tiểu thư này tương đối “đơn bào”!
Riêng Ân nghe xong buồn cười không chịu nổi. Kìm nén lắm nhưng tiếng cười vẫn phá lên, cô cười nắc nẻ làm tất cả mọi người trong phòng tập thể dục đều nhìn cô thắc mắc.
“Em học sinh kia, có gì đáng cười?” – Giả vờ nghiêm giọng, ông Dũng quát.
Ân đưa tay lắc lắc trước mặt như nói “không có gì” nhưng tay kia vẫn ôm bụng cười đến chảy nước mắt. Xem ra những ngày tới trong tiết thể dục sẽ có nhiều điều vui đây.
“Chạy năm vòng quanh sân cho tôi.” – Trong tiếng cười của Ân, thầy thể dục ra lệnh.
***
Ân vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Phụng ngồi trên ghế sofa, gương mặt hằm hằm như muốn giết người.
Hay rồi! Không biết kẻ xấu số nào chọc phải “ổ kiến lửa” đây.
Liếc nhìn qua chỗ Linh đang ngồi chơi cùng đám trẻ, Ân nhận được cái nhìn đáp trả mang tính chất bất lực điển hình.
“Ức chế thật đấy!” – Bất ngờ, Phụng đứng bật dậy, hét tướng lên làm mọi người đều phải giật mình.
Không đợi mọi người thu hồn về xác, Phụng bắt đầu thao thao bất tuyệt về chuyện mình gặp phải khi đi mua đồ chơi cho bọn trẻ.
Chính xác là nửa tiếng trước, trong cửa hàng đồ chơi trẻ em Cici, cô gặp một tên con trai không biết điều.
Theo những gì cô kể lại thì cả hai đều muốn mua bộ xếp hình “Nàng công chúa cổ tích”, tên con trai đó nhất định không chịu nhường và cô cũng chẳng chịu nhịn.
“Kết quả là mày thua!” – Linh cắt ngang lời Phụng, chốt hạ câu cuối.
“Không! Bộ xếp hình đó của người khác đặt sẵn.” – Phụng lắc đầu tiu nghỉu.
“Vậy thì ức chế cái gì nữa?” – Ân lắc đầu ngán ngẩm.
“Thằng nhóc đó, rõ ràng mặc đồng phục trường mày, tức là thua tuổi tao mà nhất định không chịu gọi tao là chị.” – Phụng cau có chỉ vào Ân.
Linh và Ân nhìn nhau thở dài.
“Cuối cùng tao và nó hẹn nhau cuối tuần này thi uống rượu. Nó thua thì phải gọi tao là chị, tao thua sẽ gọi nó là anh.” – Phụng vòng hai tay trước ngực, mắt mơ màng nghĩ về cảnh mình chiến thắng, gương mặt không giấu nổi vẻ tự đắc.
Trong một buổi chiều đầu thu, Mỹ Phụng bị hai người bạn cùng nhà của mình mắng xối xả, đến ngẩng mặt lên cũng không dám.
Chương 9: Phúc bất trùng lai – Họa vô đơn chí.
Ân vừa nhận được cuộc gọi từ một khách hàng mới. Qua điện thoại, vị khách này muốn gặp cô để trao đổi trực tiếp đồng thời cho cô xem hình để nhận mặt con nợ.
Theo địa chỉ khách hàng cung cấp, cô ra khỏi cô nhi viện, hướng về phía ngoại ô.
Đường nhựa kết thúc, trước mắt Ân là một con đường đất vắng vẻ, càng chạy vô trong nhà dân càng thưa thớt.
Đến cuối cùng nơi cô cần tìm cũng hiện ra trước mắt…
…Nó là một khu tập thể bỏ hoang.
Ân lúc này đã nhận ra mình bị lừa.
Cùng lúc đó, từ trong những bụi cây hai bên đường, rất đông những đứa con gái ăn mặc bụi bặm, đầu tóc kỳ quái tiến về phía cô cùng với dao và ống tuýp.
“Tưởng mày thông minh cỡ nào, hóa ra cũng không khó đánh lừa.” – Một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
“Mày muốn gì?” – Ân gằn giọng, ánh mắt liên tục đảo quanh đề phòng bị đánh lén.
“Mày có gan giành địa bàn của tao thì đừng có hỏi tao muốn gì.” – Từ trong đám đông, một đứa con gái tóc tém ung dung tiến ra phía trước.
“Giành địa bàn gì chứ?” – Ân cười qua hơi thở.
“Mày giành hết các mối làm ăn của tao mà giờ còn hỏi à?” – Cô gái tóc tém quát lớn.
“Vì mày không có khả năng ép con nợ nhả ra tiền nên người ta không thuê mày thôi.” – Vẻ coi thường hiện rõ trong giọng nói của Ân.
“Con chó này! Mày nói ai không có khả năng?” – Cô gái tóc tém giận dữ đá mạnh cục đá dưới chân.
“Tụi mày đập chết con này cho tao.” – Quay sang đám đàn em đang đợi sẵn, cô ra lệnh.
Như chỉ đợi câu đó, đám con gái nhảy bổ vào Ân. Đứa nào cũng hung hăng như muốn lấy mạng cô.
Dù có mạnh nhưng trong tay không có vũ khí, Ân biết mình khó lòng lành lặn trở về. Đã xác định sẽ bị thương thì phải làm sao cho bị thương càng ít càng tốt.
Cô nhắm một đứa con gái duy nhất mà đánh, đồng thời nhanh nhẹn tránh những cái tuýp sắt đang nhằm vào mình.
Sao khi đánh ngất đứa con gái đã nhắm từ đầu, cô nhặt cây tuýp của nó lên, quay lại nhìn bọn kia ánh mắt thách thức. Một khi đã có vũ khí trong tay, cô không cần phải né đòn nữa.
Trong không gian vắng, tiếng tuýp sắt va vào nhau vang lên chói tai, âm thanh vun vút liên tục hòa vào không khí.
Gió thổi khẽ đung đưa những thân cây đen đúa, bóng trăng chiếu xuống sáng rực như thể để ông trời có thể nhìn rõ chuyện đang diễn ra.
Trong áng sáng trắng bạc của mặt trăng, bóng cô gái nhỏ đang chuyển động liên tục. Một mình cô vừa chống đỡ vừa đánh trả. Những cú đá tuyệt đẹp và những món quyền được tung ra vừa vặn, chính xác đến từng li.
Bầu trời đêm nay cao tít tắp!
Một lúc không lâu sau, hơn nửa sổ con gái bị Ân đánh nằm dưới đất, số còn lại tản đều ra quan sát cô thật kĩ.
Đứng cách đó vài mét, “chị đại tóc tém” liên tục hò hét chỉ huy.
Liếc mắt nhìn kẻ đang một tay chống hông, hô hoán như thánh như tướng, một nụ cười khinh bỉ hiện ra trên môi Ân. Dưới ánh trăng bạc, nụ cười ấy quyến rũ vô cùng và cũng thật bí ẩn.
Đôi mắt Ân lạnh lùng lướt qua từng đứa đang bao vây mình làm chúng không khỏi lạnh người. Nét quỷ dữ ngày một hiện rõ trên gương mặt ít khi giận dữ của cô.
Sau một hồi thăm dò đối phương, những đứa trước mặt Ân gật đầu ra hiệu với nhau rồi cùng xông vào một lúc. Chúng đã nhận ra sai lầm của mình là quá khinh địch nên tỏ ra đề phòng hơn....
« Trước1...1213141516...38Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ