↓↓ Truyện Thưa Thầy Em Yêu Anh Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tình trạng: Hoàn thành. Post bởi: HaySo1. Vn
**************
Trời mưa, vẫn mưa, tôi bước chân mà nghe con tim rộn rã, hôm qua khi nghe tin anh về, tôi đã buồn vui lẫn lộn… cứ tưởng anh quên biệt mình rồi. Trời mưa như trút nước mà tôi đi như bay đến chỗ hẹn, nhanh chân chỉ để thấy anh, bây giờ anh thế nào? Tự hỏi mà lòng mình hồi hộp. Đẩy cửa bước vào nhà hàng, tôi dáo dác tìm anh, kìa anh ngồi đó, cắm cúi vào đọc một tờ báo đôi lúc trầm ngâm, tôi bước lại bàn ngồi xuống nhẹ như con mèo. Rồi chợt anh ngẩng lên mỉm cười: “Em tới rồi hả”, tôi ngồi xuống gần như chết lặng, nhìn anh trân trối, không mở được tiếng, anh tiếp tục:” Anh lo là em không đến được”, tôi vẫn nhìn anh như thể đó là một hình ảnh mơ hồ, một giấc mơ đang tiếp diễn, tôi đã từng mong ngày này đến từ lâu rồi, tôi vẫn nhìn anh như thế ngắm kĩ anh xem anh thay đổi như thế nào những năm qua, anh vẫn vậy khuôn mặt thanh tú cương nghị, mắt nâu dịu hiền sau cặp kính trắng, mái tóc ngắn theo kiểu cổ điển, nụ cười rất ngọt ngào, cử chỉ khoan thai từ tốn. Tôi ngẩn ngơ ngắm anh mà quên mất tiếng của anh bồi vang lên bên cạnh: “Cô dùng gì ạ”, tôi giật mình quay qua: “À cà phê sữa shake Sting dâu nha”, anh bồi ngẩn người ra ngơ ngác nhìn tôi:” Là sao, món đó là gì vậy?”, còn anh thì đẩy gọng kính cười nắc nẻ:” Em vẫn uống món đó sao, chưa bao giờ đổi à?”. Nụ cười của anh hoà cùng tiếng mưa làm những kỉ niệm xưa hiện về, cái ngày đầu tiên tôi biết anh.
Ngày ấy tôi là một con bé quậy nhất quỷ nhì ma, và học dở đều các môn tự nhiên và duy nhất tôi chỉ khá mỗi môn anh văn mà thôi, tôi đăng kí học anh văn ở một trung tâm trên đường Tôn Đức Thắng, vì đó là lần đầu tiên đi học Anh Văn ở trung tâm nên trong tôi là cả một sự háo hức. Mọi thứ đều mới lạ với tôi, thầy cô đều trẻ măng chỉ suýt soát hơn tôi vài tuổi, những câu hỏi trêu đùa nhau, rộng ràng vui vẻ. Rồi gần đến tiết thứ ba là tiết của anh, anh bước vào, tôi gần như suýt ngất xỉu, anh giống một trong những người cậu họ đang định cư ở nước ngoài như một bản sao vô tính, ấn tượng về anh lần đầu là như vậy. Từ đó tôi hăng hái đi học Anh văn hơn, đặc biệt là ngày thứ bảy, tôi yêu vô cùng những ngày thứ bảy vì tôi được gặp anh vào trọn hai tiết, ngắm nhìn anh, nghe anh nói, trêu chọc và luôn hỏi anh những câu hỏi mà tôi biết hoàn toàn mình có thể tự trả lời. Tôi chỉ đơn giản thích anh vì anh có vẻ hiền, dễ thương, đẹp trai giống cậu tôi chứ tôi chưa thích anh vì đức tính của anh vì tôi nào đã biết gì về anh đâu…
Một hôm anh phát cho cả lớp một bảng nhận xét về các tiết học Anh Văn, tôi điền vào nhanh chóng không cần suy nghĩ rồi nộp lại cho anh, tôi không bao giờ nghĩ anh sẽ đọc chúng. Cuối giờ, tôi khệ nệ dọn dẹp chiếc cassette xuống phòng giáo viên, chiếc máy cổ lổ to nặng nề so với thân hình “lùn một mẩu” của tôi quả là đối lập, anh bất ngờ đứng đằng sau tôi với tay cầm chiếc cassette hộ tôi, bảo: “Em đúng là thân lừa ưa nặng”, tôi xoay lại nhìn anh, đôi mắt mở to, tim thì đập thình thịch trong lồng ngực, tôi lẩm nhẩm trong đầu: “Ôi trời ơi…lạy chúa tôi, à mà mình làm gì có đạo chúa.”. Rồi tôi đi bên anh lòng rộn lên như đón tết nhưng tôi không dám nhìn thẳng chỉ dám nhìn vẩn vơ mấy con nhện đang giăng tơ nơi góc các lớp học…
Ngày hôm sau, anh vào lớp dạy nhưng ánh mắt cứ luôn nhìn tôi cười tủm tỉm làm tôi lẫn chột dạ lẫn sung sướng, chưa bao giờ anh nhìn tôi và cười với tôi như thế, tôi tự hỏi hôm qua tôi có làm những cử chỉ nào ngốc nghếch khiến anh cảm thấy tôi là một con bé dở người hay không? Đến cuối giờ anh nán lại thêm và từ tốn đưa ra lời cảm ơn chúng tôi về bảng nhận xét về tiết học của anh: “Tôi chân thành cảm ơn các bạn về bảng nhận xét hôm nọ, các bạn thích học tiết của tôi, tôi rất mừng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho tiết học của chúng ta ngày càng thú vị. Bây giờ các bạn có thể về, riêng H ở lại gặp tôi một lát.”. Mọi người kéo nhau lũ lượt ra về, thoáng chốc chỉ còn trơ trọi tôi và anh giữa một căn phòng to lớn, anh lấy một xấp giấy toàn những bảng nhận xét đến gần tôi, lật tìm tờ giấy của tôi, bảo: “Này em, trong những xấp này, ai cũng nhận xét đàng hoàng hết. Có mỗi mình em là “khác người” thôi”, nghe giọng nói của anh hơi nghiêm, tôi đoán chắc là anh bực mình về câu trả lời đầy tính cợt nhả bông đùa của tôi trong tờ giấy,dù sao anh cũng là thầy giáo cơ mà. Anh đọc to câu hỏi “Trong các tiết học anh văn, bạn thích nhất tiết nào, vì sao?” rồi cầm từng tờ đọc câu trả lời trước tôi: “Thích nhất tiết Coversation vì thầy dạy rất nhiệt tình…”, “… giảng dễ hiểu…”, “…từ vựng phong phú…v. . vv…” cho đến bảng nhận xét của tôi anh chợt hạ thấp giọng: “…thầy rất đẹp trai…”.
Anh thở dài cầm tờ giấy của tôi gấp làm tư dòm tôi nghiêm nghị: “Tất cả các tờ khác tôi sẽ trả cho các sinh viên khác, riêng tờ này tôi sẽ…”, tôi không để anh nói hết câu, liền níu tay anh: “Thầy ơi… đừng nộp cho văn phòng, trả lại cho em đi…em giỡn đó.”, tôi nhìn anh với đôi mắt van lơn, anh nhìn tôi vẫn nghiêm nghị: “Em giỡn hả, em mấy tuổi rồi mà còn giỡn kiểu này?”, tôi lo lắng thôi chết rồi, anh sẽ giận tôi mất, mà giận thì anh sẽ đề nghị chuyển qua lớp khác dạy. Tôi nhìn anh bặm môi ngập ngừng: “Em…em… không phải…là em có ý đó”, anh vẫn tiếp tục truy vấn tôi bằng cái giọng dồn dập: “Em không có ý đó chứ em có ý gì? Tại sao em không nhận xét như mọi người hả hả?”. Tôi nổi quạu: “Thì thầy dạy đúng là rất hấp dẫn phong phú, mà đó là ý chung, ai cũng nói rồi, em phải nói ý của em chứ, hỏi sao em nói vậy. Thầy đã dạy hay mà còn đẹp trai nữa, sinh viên theo học đông hơn, tiền cũng vào túi thầy, thầy giàu thêm chứ có mất mát gì đâu mà thầy la em. Trả bảng nhận xét cho em…”… vừa nói tôi vừa xấn tới chụp tờ giấy
Nhưng tôi đã chụp hụt, anh lùi ra xa khỏi bàn cất tờ giấy vào túi áo và quay lưng cầm túi xách không quên quơ luôn chiếc cassette lườm tôi: “Ăn nói với thầy giáo vậy đấy à, em đừng tưởng em đóng tiền vào đây học rồi muốn làm gì thì làm. Tờ giấy này tôi tịch thu…còn em tôi sẽ xử trí sau…”. Cái lườm của Sinh làm tôi hết hồn, tôi không ngờ rằng một đôi mắt rất hiền dịu kia có thể trở nên “bén” đến thế, lần này thì “tiêu” rồi tôi sẽ đối mặt với ba trường hợp tồi tệ nhất:
1. Tôi sẽ bị “ông già” này “đì” đến “sói” trán.
2. Tôi sẽ phải chuyển lớp qua một chi nhánh khác của trung tâm, điều đó có nghĩa là tôi sẽ đi xa hơn, tốn tiền xăng nhiều hơn.
3. Nếu như cái tấm giấy này được chuyển xuống phòng quản lí sinh viên và…
Nghĩ tới đó thì tôi chẳng còn dám nghĩ nữa, biết bao nhiêu điều xui xẻo này đang đổ xuống đầu tôi, hôm nay quả là một ngày tồi tệ, tôi ra về mà đầu óc mãi quay cuồng với chuyện mới xảy ra… à chợt nhớ hôm nay hẹn con bạn thân đi uống cà phê.
“Ê, mày nghe tao nói gì không đấy?” – tiếng con bạn thân ré lên, tôi giật mình quay qua nó: “Ừ, ừ…”, nó lại tiếp tục: “Hôm nay mày sao dzậy? Giống như người cõi trên á, cà phê cũng tan hết trơn rồi.”, ừ nhỉ tôi chưa uống được hớp nào mà đã lạt như nước ốc rồi. Trâm nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi rồi nó gặng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Nói tao nghe coi, thằng nào ăn hiếp mày”, tôi ủ dột: “Chuyện phức tạp lắm, nói ra chắc cũng không giải quyết được gì đâu”. Câu nói cộng với cái vẻ mặt đưa đám của tôi làm Trâm nổi nóng, nó quát: “Thì cứ nói ra coi, không nói sao biết.”.
Tôi hớp cốc nước thở mạnh một cái: “Mày biết “ông già” Sinh dạy anh văn của tao chứ?”, nó chớp đôi mắt long lanh: “À, cái ông thầy đẹp trai mà mày “yêu say đắm” ấy hả? Biết, sao?”, lần này thì tới lượt tôi nổi khùng: “Yêu say đắm con khỉ khô, “yêu ma” thì có. Ổng không phải “hiền” như tao tưởng tượng, tao chỉ lỡ ghi vào phiếu nhận xét thích học tiết ổng vì ổng đẹp trai mà ổng nổi điên la tao này nọ, mà cái phiếu đó ghi chơi thôi ai thèm đọc, vậy mà ổng đọc thiệt. Chưa kể từ mai vô bắt đầu “đì” tao sói trán cơ chứ…”, nghe tôi nói đến đó Trâm tròn mắt nhìn tôi rồi nó bắt đầu cười như điên, tôi lại càng điên tiết gặng hỏi nó: “Có gì vui mà mày cười dữ vậy? Tao đang bực mình đây”, Trâm cười rũ rượi như chưa bao giờ được cười, cười xong nó quẹt nước mắt bảo tôi: “Bình thường mày cứ than với tao mày chọc con trai kiểu đó chỉ mong tụi nó nổi điên mà chưa thấy ai hết. Giờ có rồi mày được toại nguyện rồi còn gì.”...