↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Dạ sao anh…?
- Tính mua quần áo hử?
- Vâng… Thế chả nhẽ vô ngắm…hihi
- Nhưng đừng mua mấy cái hở hở nha…
- Xí… Em biết rồi, nhà em toàn đồ hở nên đang tính mua đồ không hở cho người ta khỏi cằn nhằn nè…
- Ủa người nào vậy?
- Cái đồ ngốc này… Anh chứ ai, lúc nào cũng nói em… Như ông già…
- Góp ý mà…
- Thôi ra đi cho em chọn… Anh cũng lấy vài cái đi…
- Khỏi, anh đủ rồi…
- Đủ gì mà đủ… Anh lấy đi. Lúc nào cũng lo chuyện tiền bạc… – Em phụng phịu…
- Ừ… Thì có được như em đâu mà không lo chứ… – Em sững người nhìn nó xong cúi mặt lí nhí…
- Em xin lỗi nha.
- Ừ. Thôi chọn đi, còn về…
- Vâng… Anh không mua thiệt hả?- Mặt em vẻ buồn buồn
- Ừ anh nhiều rồi… Mua chi nữa mặc không hết đâu.
- Vâng.
Em đi vào chọn đồ nhưng chẳng nhảy nhót như nãy nữa. Chắc mất hứng.
Cơ mà chả phải. Được lúc em bước ra trên tay là một đống đồ. Tính mua hết cả hay sao trời @@, cả con bé tiếp tân lẫn nó đều trố mắt ngạc nhiên… Con bé tiếp tân vội chạy lại đỡ giùm em, miệng liến thoắng giới thiệu sản phẩm… Cười tươi, chắc tưởng vớ được khách sộp… Em thì cũng hồn nhiên, cười theo như thân quen từ lâu rồi ý, đúng là…hazzj, nó đứng tẩn ngẩn nhìn…
- Hihi… Anh chờ em thử, anh xem đẹp không nhá hihi… – Biết gì về thời trang đâu mà xem có đẹp không… Mà với nó thì em lúc nào chả đẹp sẵn rồi… Nó gật gật…
- Chị dáng chuẩn thế này mặc gì chả đẹp… Chả bù cho em… – Ơ con tiếp tân này đọc được suy nghĩ nó hay sao ấy… Nói trúng phóc những gì nó đang nghĩ luôn nè… Biết là đang nịnh em nhưng mà sao nó nói chuẩn thế nhỉ… Đúng là không thể coi thường những đứa bán hàng được =.=… Em cười cười típ mắt đi vô phòng thay đồ, vài phút sau em ra…
- Hihi được không anh… – Cái áo màu đỏ, bó sát để lộ đường cong chết người của em… Nhưng mà hở trễ một bên vai, vai bên kia có cái gì lông lông xù hết cả lên… Không được, nhìn đã ngứa mắt rồi…
- Xấu òm… Hở kìa…
- Ý em quên mất… Để em thử cái khác… – Em lại đi vào, thay đồ… Bên ngoài con lễ tân cứ nhìn nhìn nó bằng con mắt lạ lắm… Chắc chưa thấy nhà quê lên tỉnh bao giờ hả con kia?…@@
- Em thấy chị mặc cái áo đó đẹp mà… Anh lại chê.- Con này bắt chuyện với nó.
- Ừ… Anh không thích con gái ăn mặc hở hang.
- Chị ấy là người yêu anh hả?
- Ừ…
- Tâm lí dữ ha.
- Ừ… – Cái cách nói chuyện nhàm chán và bất lịch sự của nó khiến con bé tiếp tân chán, đứng lên ra phía quầy… Chịu thôi, người nào quen biết thì nó có thể nói chuyện bình thường chứ… Còn không quen thì có gì để nói đâu… Căn bản tính nó lầm lì không khoái nói chuyện cho lắm… Em thay xong đi ra nhìn nó cười tươi…
- Cái này thì sao anh…hihi- Em đang khoác lên mình một bộ váy áo trắng tinh… Kiểu của cô dâu nhưng không to bành ra như vậy và kín hết vai luôn, thêm đôi cánh nữa thiếu điều ai cũng bảo em là thiên thần chắc luôn… Nhưng mỏng quá, đông mà thế này thì có chỉ chết rét mất thôi…
- Đẹp… Nhưng mặc để ốm hả, mỏng lắm đó…
- Hihi không sao đâu… Em khoác thêm áo khoác là được mà… Quyết định lấy cái này nha anh…
- Ừ… Em thích thì lấy… – Em bỗng ghé vô tai nó…
- Ngốc ơi… Quan trọng anh thích hay không thôi, em mua để đi với anh mà hihi…
- Ừ… Vậy xong chưa?
- Chưa… Lâu em mới đi mà, để mua vài bộ mặc hết đông luôn… – Em có vẻ hào hứng.
- Thế thì thử nhanh nhanh ha… Anh còn sang quán làm nữa, trưa rồi còn gì.
- Kệ, để em xin chị Huyền cho, đến muộn chút có sao đâu mà… – Mặt em nhăn nhăn, có vẻ không hài lòng lắm… Ờ thì nó đâu có thời gian rảnh như ai kia để đưa em đi đây đi đó chứ… Em thấy khó chịu cũng phải thôi, được mỗi tuần có hôm nghỉ mà… Nó cũng im lặng không nói gì nữa… Sợ em buồn rồi lại đòi về thì mệt…
- Ừ… Em chọn thêm đi.
- Vâng hihi… – Như trẻ con… Dễ vui dễ buồn… Em, của nó là vậy… Luôn bí ẩn về mặt tính cách, nó chả biết đâu là tính cách thật của em nữa… Lúc thế này lúc thế khác… Chắc phải tìm hiểu thêm thôi… Còn nhiều điều nó chưa biết về em mà… Vài lần nữa em thay đồ… Toàn mấy cái quần áo linh tinh, màu thì như cầu vồng sau mưa… Chả hiểu mốt ở cái gì nữa…
- Cái gì cũng chê… Sao anh khó chiều quá vậy… – Em mặt dỗi nhìn nó… Cả con tiếp tân cũng nhìn nó… Chắc rủa thầm thằng không có mắt thẩm mỹ đây mà…
- Xấu thì mới chê… Đẹp ai chê làm gì?
- Vậy anh chọn đi…!- Em thảy đống đồ vô mặt nó… Quần áo mới của người ta mà cứ như rẻ lau không bằng… May mà giờ ăn trưa nên trên đây có mỗi vài vị khách, họ thì cũng không để ý gì nhiều, đỡ ngại… Nó ngồi xếp đống quần áo em đưa ra phân loại xem… Tuy không có kinh nghiệm về thời trang. Nhưng hơn chục năm tự giặt quần áo cho gia đình, rồi đi giặt quần áo thuê cho người ta cũng đủ để nó biết các chất vải không nên mặc. Phân ra cho em tránh trước, chất lượng rồi mới đến thẩm mĩ mà.
- Cái này giặt vài lần sẽ bị co nè, loại này giặt phải bằng tay để riêng ra không phai màu đấy, còn loại này giặt xong phơi phải rũ không thì nhàu lắm, nhà có bàn ủi hãy mặc… – Nói cho em biết rồi để loại tốt với loại đểu sang hai bên khác nhau. Em với con tiếp tân nhìn nó không chớp mắt.
- Sao…sao… Anh biết hay vậy? Bộ mặc nhiều quần áo quá hả?
- Anh đoán bừa đấy.
- Xạo, đoán bừa mà như thế ai chả muốn đoán… Nói em biết đi mà… – Em nằng nặc, kéo tay áo nó.
- Thì giặt quần áo nhiều nên biết đó.
Chap 61:
- Vậy hả anh? Để em về giặt thử hihi…
- Bộ trước giờ chưa giặt quần áo bao giờ hử?
- Em toàn nhét vào máy giặt thui hihi…
- Giờ mới biết có cái máy đó à nha… Hôm nào cho đến giặt nhờ nhé… Mùa đông ngại giặt lắm hehe…
- Bày đặt nhờ nữa…hihi anh chọn cho em chưa?- Nó thì cũng nhắm được một cái màu đen trắng cho em rồi… Đẹp, chất liệu tốt dài tay thích hợp mùa đông mặc… Người em dáng thon mặc trắng thì hợp quá rồi… Nó giơ lên…
- Đây nè… – Emnheo nheo mắt lại…
- Tin được mắt thẩm mĩ của anh không ta?
- Thử đi rồi biết
- Hihi đợt em chút nữa ha… – Em ôm đồ vào thay tiếp… Nó ở ngoài đợi, gọi chị xin làm ca muộn vì kiểu này không kịp mất…
- “Alo nhóc tồ gọi gì chị hở”?
- ” Nay em có việc bận, cho em làm ca sau nhé chị ”
- “Ừ… Quán vắng mà nhóc hihi, bận đi chơi với cô nào chớ gì…?”- Chị nói chuẩn luôn, nó chột dạ chối đây đẩy.
- ” không phải đâu mà chị…”
- ” Xí… Nhóc tồ chối gì nữa… Nhóc ghê lắm nha hihi… Thôi nhé”
- “Vâng”- Nghe giọng chị nói qua điện thoại thì nó cũng nhẹ lòng đi chút… Chị chắc hết buồn rồi nên mới được như vậy… Tính như chị lại dễ sống, buồn một hôm quên ngay chứ chả như nó chuyện buồn gì cũng nhớ đến nỗi không thể quên được… Em đi ra nhìn nó, gọi nó mới để ý lại… Công nhận em mặc cái áo này hợp thiệt… Đường cong được tôn lên hiện hữu vẻ quyết rũ, nhưng lại không hở… Tốt, hôm nay nó chọn được đồ giỏi ghê…
- Đẹp không anh…hihi- Em cười tươi nhìn nó… Con tiếp tân lại tiến đến…...