↓↓ Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full - Kawi
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tình yêu! Em nghĩ chúng ta đang sống trong cổ tích à? – Phước Nguyên kề sát mặt tôi, ánh nhìn mơ màng sau khi đã cười một cách điên dại trước thái độ dở hơi của tôi vừa rồi. Anh ăn nói lung tung gì thế? – tôi nghiêng mặt sang một bên nói lí nhí. Tình yêu không phải lúc nào cũng là cổ tích đâu em! Nếu là cổ tích thì chúng ta sẽ không phải gặp nhau theo cách như thế này, khi mà em không hề nhận ra anh và anh cũng không thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra. Giá mà có thể như cổ tích, chỉ cần anh hôn em thì hạnh phúc sẽ trở về… – tên tóc vàng đột ngột hạ giọng, một tiếng thở dài kết thúc trong xót xa. Làm sao lại thế chứ? Làm sao lại khiến tôi muốn khóc như vậy chứ? Anh..anh…khóc đấy à? – tôi ái ngại hỏi. Không! Tìm được em rồi thì khóc làm gì nữa! Này…dù không tin nhưng tôi cũng phải hỏi…Chúng ta…kiếp trước là một đôi à? – tôi cố gắng phát ra từng chữ. Anh theo đuổi em lần nữa nhé? – câu nói không trúng chủ đề của hắn ta khiến tôi giật mình ngẩng mặt lên nhìn.
Hức! Không chịu đâu! Tim tôi nãy giờ đã mệt mỏi lắm rồi. Sao tên này cứ muốn tôi phải hồi hộp và…rung động như vậy chứ? Ánh mắt của hắn vẫn cứ đăm đăm nhìn tôi không chịu rời khiến tôi phải luôn trong tình trạng tự trấn an để lấy lại tinh thần. Vì sao chỉ trong một đêm mà tình cảm của hắn đối với tôi lại dạt dào kinh khủng như vậy chứ? Cho dù là tình yêu sét đánh thì tình cảm cũng không thể tiến triển nhanh đến mức này được.
Hai người đang làm cái gì thế?
Tiếng nói lanh lảnh cất lên khiến cả hai chúng tôi vội vã quay đầu nhìn. Là Phước Nghi và anh Tú. Họ đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hình viên bi!
Con nhỏ nhanh nhảu tiến lại phía anh nó, hai tay chống hông, giọng nói đầy…lửa:
Anh! Anh thích chị hả? Uh! – Phước Nguyên bật cười xoa đầu con nhỏ. Thế thì anh làm đám cưới với chị đi. Làm nhanh lên để em có người chơi cùng!
Tôi suýt nữa ngã lăn ra đất trước câu nói của Phước Nghi. Cái gì chứ? Đám cưới à? Lũ nhóc bây giờ hư hết cả rồi! Mới tí tuổi đầu mà cái gì cũng biết hết. Hix…
…
Bây giờ tôi mới được về nhà. Phù! Chắc hẳn các bạn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra và mong chờ một lời giải thích từ phía tôi. Nhưng làm sao đây? Chính tôi lại là người mù tịt nhất trong chuyện này. Tôi không hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu luôn. Mà càng không hiểu thì mọi thứ lại diễn ra theo chiều hướng quái lạ hơn nữa. Hờ hờ…
Bước lơ ngơ trên đường, tôi lại miên man với những dòng suy nghĩ về tên tóc vàng kì lạ đó. Với hành động của hắn như vậy thì nói điên cũng không đúng mà nói bình thường thì không thể được! Nhưng thú thật là trước thái độ tha thiết và đầy tình cảm như thế tôi không khỏi rung động. Lại có chút gì đó đau khổ mà bản thân tôi không tài nào lý giải được. Lúc tôi hỏi thì hắn lại không chịu nói, hắn bảo sau này tự khắc tôi sẽ biết. Biết cái gì chứ? Tôi với hắn chạm mặt nhau chưa tới 10 lần thì lấy đâu ra kỷ niệm hay hồi ức mà nhớ với không nhớ? Cho dù cả thế giới này đàn ông ai cũng có vợ hết thì tôi nhất quyết cũng không lấy tên tóc vàng dở hơi đó. Không bao giờ!
«Em yêu! Coi chừng hòn đá trước mặt!»
Tôi giật bắn mình, vội vã nhìn xuống chân. Hix…Đúng là có một hòn đá tảng chắn trước mặt tôi thật. Xém tí nữa thì u đầu rồi! Hòn đá mất dịch. Số mày tận rồi đấy!
Thế là tôi khệ nệ bưng tảng đá lên rồi thả trong góc để tránh người khác đi bị vấp. Tính tôi đôi khi có hơi dở hơi, đặc biệt là trong lúc này, khi mà tôi vừa đi vừa nguyên rủa tảng đá chết tiệt, nguyền rủa luôn tên tóc vàng vì cái tội cả đêm qua hành hạ tôi bằng cái ôm ghì 1 tiếng đồng hồ. Hức! Thục Nguyên này chưa nắm tay con trai lấy một lần đấy! Huhu!
Cốp!
Hết tảng đá đến cột điện! Số tôi là số con mực hả trời!
«Xin lỗi em yêu! Anh không kịp thông báo với em! Tại em đi nhanh quá!»
Hừ! Đợi tôi bị cụng u đầu thì mới thông báo. Bực mình quá đi mất! Cho dù đã tránh xa hắn cả ngàn km mà tiếng nói của hắn vẫn cứ ám ảnh bên tai tôi. Dai dẳng đến thế là cùng!
Đang cau có làm ràm một mình, tôi lại bị giật thót bởi cái khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt của chú Bảy. Ổng đang đứng dựa lưng vào thành cổng, phóng ánh mắt tia lửa điện nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống đứa cháu gái đáng yêu của mình (tôi là một người tự tin mà!)
Chú làm cháu hết cả hồn! Mới đó thì đã nhằm nhò gì! Tao còn muốn giết mày nữa cơ! – chú Bảy gầm gừ.
Chưa kịp để tôi nói câu gì thì ổng đã tiến lại cầm lấy tay tôi và lôi xềnh xệch ra phía bờ biển (Nhà tôi là ngôi biệt thự duy nhất của thành phố gần biển! Đó luôn là niềm tự hào của tôi! Hihi)
Chú! Chú định làm gì thế? – tôi hốt hoảng hét lớn. Cứ mỗi khi chú Bảy hành động như thế này thì đồng nghĩa với việc điều gì đó đáng sợ sẽ xảy ra.
Chap 19:
Tôi cố gắng hết sức để thoát ra khỏi cái nắm tay chắc như dây trói của chú Bảy, nhưng mọi thứ dường như chẳng đem lại chút hiệu quả gì. Biển khơi bao la đã hiện ra trước mặt. Hôm nay biển không yên ả như mọi ngày. Từng đợt sóng lao vào bờ vỡ òa thành trăm mảnh càng khiến lòng tôi hoang mang và lo sợ tột độ.
Chú Bảy kéo tôi ra tận mép bờ, để cho toàn thân tôi bị sóng đánh vào ướt nhẹp mới chịu thả tay tôi ra.
Chú điên rồi sao? Càng lúc chú càng quá đáng rồi đấy! – tôi cầm cổ tay mình xoa xoa, hướng đôi mắt đầy tức giận về phía ông chú khùng khùng của mình. Phải! Tao đang điên đây! Vì mày mà tao phải như thế này! Vì mày cả đấy mày hiểu không? – chú tôi đột ngộthét lớn lên, tiếng sóng ồn ào dội vào tai tôi những âm thanh cực kì khó chịu. Chú luôn như thế! Luôn luôn đổ mọi trách nhiệm cho cháu! Cháu đã làm gì để khiến chú phải như vậy? Cháu đã làm gì sai hả? – tôi bức xúc. Mày không làm gì sai ư? Được! Tao hỏi mày! Mày còn nhớ lời hứa với chú 2 năm về trước không?
Lời hứa ư? Hai năm về trước? Tôi hơi khựng người lại.
Để xem nào…
Tôi bắt đầu lục lọi lại trong trí nhớ của mình cái sự kiện vừa được chú nhắc tới. Theo những gì còn sót lại trong kí ức thì cách đây 2 năm, chú tôi bị ốm một trận thập tử nhất sinh, đang sống yên lành khỏe mạnh đột nhiên lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự, ngay cả bác sĩ cũng bó tay không tìm ra căn nguyên của bệnh. Cứ ngỡ là đã hết cơ hội cứu chữa thì bỗng vào một ngày trời mưa tầm tã, biển dậy sóng ngoài khơi xa, chú Bảy đột ngột tỉnh dậy, tâm tính cũng thay đổi hẳn (thực ra lúc trước chú Bảy không khùng khùng như bây giờ đâu!) Việc đầu tiên chú tôi làm sau khi mở mắt là lôi phăng tôi ra biển và bắt tôi hứa với biển khơi bao la rằng: Tôi sẽ không được thích bất cứ thằng con trai nào nếu như chú Bảy tôi chưa…kết hôn! Thực ra lúc đó tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều vì tôi cho rằng chú ấy vừa mới khỏi bệnh, cứ nên chiều theo để tránh bệnh tình tái phát. Tôi cũng nghĩ rằng dần dà chú ấy sẽ quên đi cái lời hứa vô lý năm nào. Ai ngờ bây giờ ổng lại lôi nó ra…Nhưng tôi đã vi phạm lời hứa ấy đâu nhỉ?
Thì…thì sao nào? Lời hứa ấy thì liên quan gì ở đây? Tối hôm qua mày ở đâu? Ở bệnh viện! Cháu gọi về thông báo rồi mà! Ở bệnh viện với ai? Tên tóc vàng! Hắn ta bị thương vì cháu nên cháu ở lại chăm sóc hắn.
Tôi đáp thẳng thắn là thế mà chú Bảy cứ nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì đáng sợ. Cứ như có thể phát ra lửa để thiêu rụi tôi vậy. Vô lý đến thế là cùng!
Như thế mà mày còn nói là không làm gì sai sao? – chú Bảy hướng ánh mắt trách cứ về phía tôi. Vâng! Cháu đã làm sai cái gì nào? – tôi gân cổ cãi. Mày đã thích một thằng con trai trước khi tao kết hôn. Như thế là mày đã vi phạm lời hứa! – ổng lại tiếp tục điệp khúc gào thét.
Tôi ngơ ngẩn. Chú Bảy đang nói cái gì thế nhỉ? Tôi thích một thằng con trai rồi à? Khi nào chứ?...