↓↓ Truyện Dành Cho Những Trái Tim FA Full - GT40
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tính nó thì ít đề cập tới chuyện tình cảm, chỉ biết nói thích là thích thôi mà không dám nói yêu. Từ cấp ba đến năm hai ở cái trường này nó đã có mảnh tình vắt vai nào đâu. Nó rất sợ bị trêu chuyện tình cảm, gán ghép này nọ, hơi chút là đỏ mặt vì ngượng ngay. Chính thế mà không dám sờ vào tay, chứ đừng nói ôm vai nghiêng đầu chụp hình vô tư như bọn cùng lớp.
*****
Lớp nó mới có một vài anh chuyển vào, là “đúp” từ khóa trên xuống. Chắc do học hành chểnh mảng, nó cũng chẳng quan tâm. Ai có phận người đó lo, nó cũng phải dạng hay tò mò tọc mạch mà để ý này nọ.
Hôm đó nó ngồi sau bé, hết tiết học bé lôi trong túi ra một cái máy ảnh, đoạn khều vai ông bạn ngồi cùng bảo chụp hộ ảnh gì đấy. Nó đằng sau nghe thấy cả, cứ chờ xem sự việc diễn ra như thế nào. Thằng bạn đang ngúng nguẩy không muốn ra vì bận làm cái gì đó. Nó nhoi lên hỏi bé cần giúp gì không? Thằng kia chảnh như sao trời đêm tắt vụt vậy. Bé cười đưa nó cái máy, đoạn chỉ chỉ về phía một lão học lại. “Thấy anh kia không? Chụp hộ một cái ảnh nghen?”. Nó giật mình “chụp làm gì?” Bé bảo cứ chụp đi về nói cho, con gái giờ vác ra đổ hết tâm hình ống kính vô mặt người ta nghe có kì không? Nó chột dạ để máy lại “thôi tự đi chụp đi!” nói cụt lủn. Bé nài “giúp tớ đi mà!” nó thở dài trong ruột rồi vác máy làm tách tách vài phát trong hậm hực. Cái mặt lão kia bị nó chĩa thẳng máy vào làm mấy nháy, cũng thộn ra không kém mặt nó là bao.
Xong công hết việc nó đẩy máy về phía bé “Này!”. Bé chẳng để ý chỉ cảm ơn rồi xuýt xoa với nó khen anh này đẹp trai, nhìn đàn ông các thứ. Nó bỗng nhiên bực, mặt hằm hằm chẳng nói chẳng rằng. Bé hỏi nó sao không nói gì. Nó gắt “đang bực đứa bạn mượn tiền hoài chưa trả! Tiên sư cái thằng!” câu văng tục bỗng nhiên nhảy ra khỏi mồm nó. Bé giật mình nhìn nó rồi quay lên trên, bỏ nó với đám mây điện tích sấm chớp đùng đùng lơ lửng trên đầu. Nó biết mình đã sai, định khều bé xin lỗi nhưng nghĩ sao lại thôi. Tiết sau nó chuyển khỏi chỗ dưới bé xuống cuỗi lớp.
Giờ thì mỗi lần đi học nó đều mong lão đúp học không đến lớp, đâm xe, tai nạn hay gì gì đấy cũng được, mặc kệ có cho rằng đầu óc nó tàn độc. Nhìn sang bé thỉnh thoảng thấy bé còn quay sang nhìn trộm lão nữa. Không sao tập trung mà học được, mọi thứ đảo lộn. Nó ích kỷ! chỉ muốn bé là của riêng mình thôi. Nghĩ quẩn một là nó nghỉ học để đỡ chướng tai gai mắt, hai là lão kia không đến lớp. Nhưng trường hợp thứ hai sao mà xảy ra được. Nó buồn, lại đem kể với thằng bạn. Thằng bạn bảo nó “mày thích em thật rồi, chủ động mà tấn công đi thôi”. Nó nghe từ “tấn công” mà ù ù như thợ vắt sữa bò đặc cách lên sửa…máy bay chiến đấu chẳng biết cái mô tê gì. Nó thật thà“đã yêu ai bao giờ đâu mà biết tấn công thế nào?” Thằng bạn ngán ngẩm “mày phải thế này! Thế này! Rồi thế này nữa… bla bla bla, đã hiểu chưa?” Ngồi nghe một lúc chóng mặt quá nó gật bừa “ừ, ừ ừ…”
Những hôm sau đến lớp nó xếp bảng đứng vào gần bé, vừa đứng nói chuyện vừa vẽ. Hai người còn trêu đùa nhau nữa, thằng bạn bảo “nhất cự ly nhì khỏa cách, cứ sát lại gần gũi cho tao” không nghe nó thì cũng chẳng biết nghe ai đành chỉ đâu đánh đó vậy. Mong là mọi chuyện suôn sẻ. Bé vẫn vô tư như bạn bè bình thường, cuối buổi nó gom cả bảng màu, xô rửa bút của nó và bé mang đi rửa. Bé kêu”để đó tớ làm cho!”, ”không cái này bẩn, ấy cất giúp tớ bảng với giá vẽ đi là được”- nó ngăn.
Cuối buổi thằng bạn khều “sao rồi?ghi điểm ga lăng chưa?”. Nó đờ đẫn vì đứng lâu trả lời qua quắt “chắc là rồi”.
Mày còn lợi hơn gã kia là thỉnh thoảng được chở bé đi học đó, tận dụng cơ hội đi. Cạnh tranh công bằng có tao chỉ không phải lo! Nó gật gật nhưng trong lòng vẫn rối lắm.
*****
Lớp nó tổ chức đi công viên nước chơi mấy ngày nắng ^^. Trời phả nhiệt ghê quá, y như có bao nhiêu gió tây kéo nhau về Hà Nội chơi hết cả. Thằng lớp trưởng kì kèo “mày có đi không? Đóng tiền đi!”. Tiền thì nó không thiếu, nhưng đang đợi một người xem có đi không, chứ công viên nước nó đi tràn ra cả ngoài đầu ngón chân ngón tay rồi, đi nữa làm chi cho mệt. Thằng lớp trưởng vẫn đon đả “quyết nhanh lên ông ơi! Sập mẹ nó cả kế hoạch của người ta bây giờ!”nó tặc lưỡi “thôi đợi”. Thế mà may mắn bé cũng đi, nó nhanh nhảu đóng tiền nhận thêm khuyến mãi cằn nhằn tội nộp sát ngày. Kệ! đang vui muốn chởi sao cũng được ^^.
Đêm trước ngày đi nó vào chat với bé, “mai cần thì tớ qua đón nghen”- nó đề nghị. “Thôi không cần đâu, tớ có xe rồi” bé gõ lại kèm theo cái icon mặt có trái tim ra điều cảm ơn. Nó chưng hửng ừ bừa chat thêm vài câu nữa rồi ẩn nick giả vờ out đi ra ngoài. Bé vẫn chào nó một cách thân mật. Nó thoáng buồn, thằng bạn buzz cửa sổ xài tục ngữ sành điệu như cha ông ngàn đời “dục tốc bất đạt”. Nó bóp trán “ừ thì từ từ, kệ cho khoai nhừ toét”.
Hôm sau nó phóng xe ra cổng trường đợi cả lớp rồi đi. Cả lớp đông đủ nhưng thiếu bé, thằng lớp trưởng lại quàu quạu rút máy ra gọi. Bé bảo ngủ quên, tí sẽ đến sau mọi người đi trước đi, ngày nghỉ mà. Nó lẩm bẩm “con gái gì mà…”
Tới nơi rồi, cả lớp vào hết còn mỗi thằng lớp trưởng, nó lại gào thét chẳng đến để nó còn vào bơi gì cả. Vé thì phải đưa không thì có mà vào bằng…niềm tin. Nó kêu thằng lớp trưởng đưa hai vé nó giữ đứng cổng cho, cứ vào trước đi, vào nó cũng không bơi đâu nên đứng sẽ đứng chờ. Được thể cu cậu cười hềnh hệch khen thằng này tinh thần vì tập thể thế là tốt, rồi tót vào trong mất nhanh hơn cả giải phóng năng lượng hạt nhân.
Nó bần thần đứng chờ ngoài cổng, tiện thể cũng an ủi bản thân tắm nắng luôn cho đỡ còi xương. Mười phút, rồi hai mươi phút vẫn chẳng thấy bé đâu, tính nhấc máy lên gọi mà sợ bé đi đường phải nghe, loạng choạng rồi tai nạn thế là nó lại đút máy vào túi. Nói thế thôi chắc do sợ cước cao cào thẻ mệt lắm, mòn hết cả móng tay. Chịu khó ngồi đợi thì trời thương trai có công, điện thoại vừa chạm đáy túi thì bé đã thấp thoáng ở cổng. Nó đưa tay vẫy vẫy ra hiệu như chết đuối, mà đúng là chết đuối vớ được cọc. Đon đả dắt xe vào gửi hộ, nó trách sao đến muộn thế. Bé cười bảo ngày nghỉ nên thức đêm quá tay, ngủ vượt xà ngang tới nửa sáng. Nó định pha vài câu hài hài trêu lại, mà vốn liếng từ vựng bay đi đâu hết cả đành thôi, ăn nói thiếu mắm thiếu muối thì người ta cười cho hỏng mặt. Thôi thì im lặng là vàng hệt như lời người xưa răn dạy.
Nó ngồi trên bờ với bé ở bể tạo sóng, bé hỏi nó không xuống chơi với các bạn à? “Tớ đi cả ngàn lần rồi, giờ tham gia cho vui thôi chú chẳng bơi lội gì đâu” nó trả lời. Bé đồng tình với nó chuyện đi như cơm bữa ở cái công viên này. Mỗi đợt họ hàng ở dưới quê lên là toàn phải dẫn tụi con nít đi cho chúng nó vui, mà chỉ quí chị thôi ^^. Nó khen bé, bảo khéo dỗ trẻ con, sau này làm mẹ sẽ tốt. Bé bảo bé không thích yêu, chỉ thích ở vậy cho tự do tự tại. Nó chột dạ đánh lảng sang chủ đề khác, tiện nhổm dậy mua nước ngọt mời bé. ^^
Thằng bạn nó lao từ dưới nước lên, móc máy ảnh từ trong túi ra khều mọi người đi chụp hình. Bé đứng dậy bảo nó đi cùng, nó ngại chụp hình nên bảo thôi, mặc dù thâm tâm cũng muốn. Bé không chịu thua cúi hẳn xuống chỗ nó nắm tay kéo lên. Bị nắm tay bất ngờ nó giật mình đứng trân trân, bé giục “đi với tớ” rồi lôi nó xềnh xệch như bà mẹ kéo con khỏi dãy đồ chơi bóng loáng. Chụp xong với cả lớp bé bảo nó và bé chụp riêng vài bức. Nó sợ lắm, toát mồ hôi ra hết cả người, bé đứng vô làm đủ các tư thế chu mỏ cute này nọ. Nó đứng im thẳng đứng phăng phắc như một tượng đài khổ sở. “Sao vậy? hem làm dáng chụp hình à?” bé đập vai hỏi nó. Nó chối, kêu từ bé đến giờ ít chụp hình nên không biết tạo dáng sao. Bé cười nói chụp cả đống hình rồi, chắc cũng ra được một hai cái đẹp không phải lo. ^^...