NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh Full - Nguyễn Nhật Ánh

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Thằng Tường cụp mắt xuống, mặt nó tối lại khi nghe tôi kể xong câu chuyện. Trông nó như ngọn đèn vừa bị ai thình lình vặn tắt.
Vai rũ xuống, lâu thật lâu nó mới mở miệng:
- Chị Mận kể chuyện này với anh hả?
-Ờ. Nó kể với tao. Vừa kể vừa khóc. Nó bảo suốt ngày nó phải chăm sóc ba nó nên nó chẳng có thì giờ ôn tập.
- Tội nghiệp chị Mận quá há.
Tôi chép miệng:
- Tội nghiệp ba nó nữa.
Tôi vò đầu, băn khoăn:
- Tao nghĩ mãi không biết rốt cuộc thì mẹ con Mận nhốt ba nó bằng cách nào.
- Em nghĩ là mẹ chị Mận khóa trái cửa phòng.
- Thế mẹ nó để ba nó được tự do trong phòng à? Nhỡ ba nó phá cửa xông ra thì sao?
- Ba chị Mận sẽ không làm thế. – Tường tươi tỉnh đáp, sắc hồng đột ngột quay lại trên gương mặt tái nhợt của nó.
Tôi nhìn Tường ngờ vực:
- Mày dựa vào đâu…
Tường giải thích, không đợi tôi nói hết câu:
- Nếu muốn, ba chị Mận đã la hét hay cầu cứu inh ỏi rồi, ông đâu có cần phá cửa, anh Hai.
Cứ như thể có một tia chớp vừa xẹt ngang óc tôi. Như kẻ vừa thoát ra được ngoài rìa của cơn ác mộng, tôi nhìn Tường như nhìn một kỳ quan, mặt nở ra:
- Mày thông minh thật đấy. Có thế mà tao không nghĩ ra.
Đang hào hứng, tôi chợt khựng lại:
- Thế chẳng lẽ ba nó lại thích bị nhốt?
Vừa buột ra câu hỏi, tôi đưa tay véo môi một cái và tự trả lời, gần như ngay lập tức:
- Tao hiểu rồi. Chẳng ai thích bị nhốt cả. Ba con Mận cũng thế. Nhưng vì vợ con nên ông sẵn sàng sống trên gác đó thôi.
Đôi mắt thằng Tường thốt nhiên xa xăm:
- Suốt đời sống trên gác, không đặt chân xuống đất chắc ba chị Mận khổ lắm anh há?
Tôi vỗ vai Tường, như bằng cái đập đó dập tắt nỗi lo trong lòng nó:
- Mày yên tâm đi. Nửa đêm thế nào mẹ con Mận cũng mở cửa cho ba nó xuống nhà đi tiểu.
29. Tôi Bắt Đầu Thích Con Mận
Con Mận rất ngạc nhiên khi thấy dạo này tôi không chửi nó ngu nữa.
Đã thế, mỗi lần có bài tập mới, vừa giải xong là tôi lật đật chạy qua nhà nó, giúi cuốn tập của tôi vào tay nó, nhiệt tình:
- Tao giải xong rồi nè. Mày chép đi!
Con Mận đón lấy cuốn tập, giọng cảm động:
- Sao dạo này bạn tốt với mình thế?
Tôi cười hì hì:
- Tao tốt với mày lâu rồi, tại mày ng… ng…
Tôi tính nói “Tại mày ngu nên mày không biết đó thôi” nhưng đến phút chót tôi tốp lại kịp. Nhưng con Mận đâu có ngu như tôi vẫn mắng nó:
Nó nhìn tôi, cười méo xẹo:
- Tại mình ngu nên không nhận ra hở?
- Tao đâu có định nói thế. – Tôi ấp úng đáp, mặt đỏ lên, đầu xoay như chong chóng để nghĩ cách nói dối – Thực ra thì… thì…
Thấy tôi ngắc ngứ một cách khổ sở, con Mận động lòng:
- Bạn không cần nói nữa. Mình hiểu rồi.
- Mày hiểu sao? – Tôi thót bụng lại, mắt vẫn bám cứng khuôn mặt dịu dàng của nó.
- Mình hiểu tại sao gần đây bạn tốt với mình.
Con Mận trả lời thật mơ hồ, nhưng cái cách nó nhìn tôi thăm thẳm đầy vẻ biết ơn cho tôi biết nó đang nghĩ gì.
Tôi bẽn lẽn đưa mắt nhìn lên tán cây trước sân nhà nó, cố lảng chuyện:
- Cây bời lời nhà mày trái nhiều quá há?
- Ờ, Thiều trèo lên hái đi!
- Đợi hôm nào chơi trò đánh trận giả, tao sẽ qua hái.
Trẻ con làng tôi thường chơi trò này. Chỉ cần một ống trúc bằng hai gang tay, chúng tôi chế ra một nòng súng rỗng và một que thụt. Khi bắn, chúng tôi nhét trái bời lời ở hai đầu ống trúc rồi dùng que thụt mạnh: đạn bời lời bắn ra kèm theo một tiếng “bốp”.
Trúng phải đạn bời lời không đau lắm, nhưng vạt áo dính lốm đốm nhựa xanh, lần nào chơi trò đánh trận giả bằng súng bời lời, tôi cũng bị mẹ mắng khi bà đem quần áo ra giặt.
Không biết nói thêm gì nữa, tôi nhìn con Mận:
- Tao đi nhé.
- Thiều qua nhà bạn Xin à?
Con Mận tự nhiên hỏi một câu cắc cớ làm tôi sững người. Nhớ đến lá thư hôm nào tôi gửi con Xin, mặt tôi lập tức nóng ran.
- Đâu có. – Tôi cắn môi, tự nhiên nói thêm – Tao hết thích chơi với con Xin rồi.
Con Mận có vẻ ngạc nhiên. Nó nheo mắt như thể bị chói nắng:
- Sao vậy?
- Tao cũng chẳng biết nữa. Bây giờ tao chỉ thích chơi với mày.
Tôi không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy, vì thực ra tôi cũng không chắc lắm về điều đó. Trước đây, tình cảm tôi dành cho con Mận có lẽ không đủ cho một muỗng cà phê.
Nói xong, chợt nhận ra ý tứ trong câu nói, tôi lúng túng đưa tay xoa đầu, lại nhìn lên tán lá bời lời xanh ngắt.
Con Mận có vẻ cảm động lắm. Nó khẽ đụng tay nó vào tay tôi, thật thà:
- Mình thích chơi với bạn lâu rồi.
30. Thằng Sơn
Thằng Sơn con ông Ba Huấn cũng thích con Mận. Tôi hoàn toàn không biết chuyện đó.
Ông Ba Huấn giàu sụ, cả làng chỉ mỗi ông cất được nhà lầu. Nhưng thằng Sơn lại học hành dốt đặc cán mai. So với nó, con Mận vẫn còn giỏi chán.
Sơn chơi bời lêu lổng nổi tiếng, lại giỏi chọc làng phá xóm, ăn nói thì hỗn láo xấc xược nên ai cũng ghét.
Nó chả bao giờ liếc tới cuốn tập nên học đúp liền tù tì mấy năm. Hè nào cũng vậy, cứ đến ngày niên học bế giảng, bọn tôi lại thấy ba nó rượt nó chạy lòng vòng quanh làng. Ba nó cầm roi chạy phía sau, nó chạy phía trước, vừa chạy vừa hai tay bụm đít.
Nó lớn hơn tôi tới ba tuổi nhưng đến giờ vẫn ngồi cùng lớp với tôi là vì vậy.
Xưa nay tôi cứ tưởng thằng Sơn thích Bé Na, con ông Tư Cang.
Bé Na nghỉ học từ năm lớp ba. Nó ở nhà phụ ba mẹ đi giẫy cỏ, gieo mạ, cấy lúa, bón phân, quanh năm lầm lũi ngoài đồng nên da dẻ đen thui. Bù lại, do lao động chân tay nhiều, nó lớn vượt, người phổng phao, ra dáng thiếu nữ còn hơn cả chị Vinh.
Tôi không biết con Bé Na có thích lại thằng Sơn thật hay không, hay bị thằng này đem tiền ra dụ dỗ mà người ta đồn thằng Sơn nhiều lần rủ con Bé Na chui vô bụi cây tâm sự, bị ông Tư Cang xách rựa đi lùng như lùng mấy thằng đánh bả chó.
Có lần tôi hỏi nó:
- Mày thích con Bé Na thật à?
Mặt nó vênh vênh:
- Tao thích nó ít thôi. Nó thích tao nhiều hơn.
- Có người bảo ba nó xách rựa đi lùng mày nhiều lần, có không?
Thằng Sơn không đáp có hay không, chỉ nhún vai:
- Tao đâu có sợ ổng.
Nó nói vậy tức là nó thừa nhận rồi. Tự nhiên tôi nhớ tới hôm thầy Nhãn xách roi đi kiếm chú Đàn. Nhưng roi quất chỉ đau thôi chứ không làm chết người.
Mày mà để ổng chém trúng một rựa là tiêu đời! – Tôi rụt cổ.
- Tiêu cái này này! – Thằng Sơn giở giọng mất dạy, vừa nói nó vừa hẩy quần ra phía trước – Nếu con Bé Na không khóc lóc năn nỉ, tao đã nện ba nó từ lâu rồi.
Tôi không biết Sơn có nói dóc không nhưng nhìn cườm tay chắc nịch của nó, tôi nghĩ nếu đánh nhau với ông Tư Cang thật, Sơn chưa chắc đã chịu lép vế.
So với tôi, thằng Sơn to xác gần gấp đôi. Bộ dạng nó lại du côn, lúc nào cũng như sắp sửa gây gổ với ai.
Thấy tôi đực mặt nghĩ ngợi, nó hấp háy mắt:
- Mày hẹn nhau với con Xin bao giờ chưa?
Tôi khịt mũi:
- Tao chỉ ra nhà nó chơi u, chơi rồng rắn lên mây…
- Ngu! – Sơn phun nước bọt – Thích tụi con gái là phải hẹn nhau với nó. Phải rủ nó chui vô bụi cây rậm rạp, vắng vẻ.
- Mày mới ngu! – Bị thằng Sơn mắng ngu, tôi nổi khùng vặc lại – Chu i vô mấy chỗ đó cho muỗi cắn à?
Sơn lắc đầu, nó chán ngán phẩy tay về phía tôi theo cái cách người ta phẩy một con ruồi:
- Mày đúng là con nít. Nói chuyện với con nít chán bỏ xừ.
- Thế mày và con Bé Na chui vô bụi rậm làm gì? – Tôi liếm môi hỏi lại, cố kềm tự ái.
Sơn nhếch môi, giọng khinh thị:
- Tụi tao làm trò người lớn. Mày con nít không biết đâu!
Tôi ngẩn người ra:
- Trò người lớn là trò gì?
- Là trò này này!
Sơn cười hề hề, hai bàn tay làm một cử chỉ hết sức tục tĩu....
« Trước1...1112131415...28Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog