NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Những Cô Em Gái Full - Nguyễn Nhật Ánh

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Khi tôi chào về, nhỏ Quyên nhìn tôi:
- Sao bữa nay Khoa ít nói thế?
Tôi chối quanh:
- Chắc có nhiều người lạ.
- Không nói thì cười đi! Hôm nay là ngày vui của Quyên mà.
Nhỏ Quyên xưa nay nghiêm nghị, ít bao giờ nói những câu như thế. Hôm nay có lẽ lòng nó đang vui vẻ nên phá lệ đùa với tôi.
Tôi nhe răng cười, chắc giống đười ươi.
Khuya đó, tôi chong đèn, gò mình trên trang giấy, tưởng sẽ làm được khối thơ. Nào ngờ tôi nhá đến dập cán bút, thơ vẫn tặc tị.
Rốt cuộc, khi tôi tắt đèn leo lên ghế bố, trang giấy vẫn ttrắng tinh. Ấy là tại vì lòng tôi đang rối bời. Xưa nay tôi không quen làm thơ cho nhỏ Quyên mặc dù tôi hay nghĩ về nó. Tôi chỉ làm thơ cho nàng Stéphanette. Nay hai nàng tự dưng nhập lại làm một, cảm hứng của tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Tối hôm sau, tôi lại xuất hiện trên đường Nguyễn Du.
Tôi đứng tần ngần trước cửa nhà nhỏ Quyên có đến mười phút, lắng tai nghe suối nhạc êm ái rót xuống từ trên cao, lòng tự nhiên bâng khuâng lạ.
Tới phút thứ mười một, tôi ngoảnh nhìn sang vỉa hè bên kia đường, nơi chàng chăn cừu cô đơn đã từng ngồi mơ mộng hằng đêm, bằng ánh mắt lưu luyến như một kẻ sắp sửa lên đường đi xa nhìn lần cuối cùng nơi chôn nhau cắt rốn đầy kỷ niệm, rồi tặc lưỡi đưa tay lên nhấn chuông cửa.
Cửa mở hé, và một người phụ nữ thò đầu ra:
- Cậu tìm ai?
Tôi chưa kịp trả lời, người phụ nữ như chợt nhận ra tôi.
- A, cậu là bạn nhỏ Quyên. Để tôi vào gọi nó.
Năm phút sau, nhỏ Quyên xuất hiện, rực rỡ như một nàng công chúa vừa bước ra từ tòa lâu đài cổ tích:
- Khoa hả? Vào đây chơi!
Nhỏ Quyên dắt tôi lên phòng học của nàng trên tầng hai, nơi đặt chiếc đàn piano bên rèm cửa.
Thấy tôi đứng sớ rớ, nhỏ Quyên mỉm cười:
- Khoa ngồi đi!
Rồi nó hỏi, giọng tự nhiên:
- Khoa đi đâu về ghé hở?
- Ừ, Khoa đi dạo.
Tôi đặt đít xuống ghế, bối rối đáp, giấu biến chuyện mình từ nhà đi thẳng đến đây.
Nhỏ Quyên không để ý đến vẻ lúng túng của tôi, vui vẻ nói:
- Khoa ngồi chơi nhé. Để Quyên đi rót nước.
Còn lại một mình, tôi tò mò đưa mắt nhìn quanh. Phòng học của nhỏ Quyên thật xinh. Cạnh cây đàn piano là chiếc bàn học nhỏ nhắn, vuông vức ngổn ngang tập vở. Kế đó là một tủ sách nhỏ, những con búp bê đủ kiểu nằm chen chúc quanh chiếc lọ hoa đặt trên đầu tủ. Đầu giường là chiếc máy nghe nhạc với hàng chồng đĩa xếp ngay ngắn phía trên.
Ngắm nghía một hồi, tôi đứng lên lững thững bước về phía cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài.
Tôi nhìn sang vỉa hè bên kia, thấy vắng tanh. Chàng chăn cừu đã vào trú trong nhà nàng Stéphanette, vỉa hè mới trống trải làm sao! Trong một thoáng, tôi không rõ lòng tôi đang buồn hay đang vui.
Những đêm trước chàng chăn cừu thèm được đặt chân qua ngưỡng cửa nhà nàng Stéphanette đến chết được. Nay mộng ước đã thành, nhưng khi đứng trong tòa lâu đài cao sang nhìn trở lại “chốn xưa”, chàng thấy lòng mình bỗng dưng xao xuyến, thầm rưng rưng nhớ lại thuở “hàn vi”.
- Khoa đứng làm gì đó? – Tiếng nhỏ Quyên dịu dàng cất lên sau lưng – Buông rèm xuống kẻo trúng gió đấy!
Tôi buông rèm xuống và hiểu ra nếu Minh Hoa không dẫn tôi đến đây, nàng Stéphanette sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy tôi ngồi dán mình hằng đêm bên kia đường thổn thức nghe nàng dạo nhạc. Nhỏ Quyên sợ trúng gió nên sẽ không ngứa tay vén rèm như tôi đã từng mơ ước viển vông.
Hôm đó, tôi và nhỏ Quyên ngồi chuyện trò với nhau khá lâu. Và qua câu chuyện, tôi dần dần phát hiện ra nó không lạnh lùng như tôi tưởng. Nhỏ Quyên chỉ khép kín với người lạ. Còn khi đã quen thân, nó nói chuyện vui vẻ, tự nhiên và đáng yêu không thể tưởng.
Lúc tôi ra về, nó còn ân cần dặn:
- Quyên biết Khoa ở ngoài này ít bạn bè, nếu rảnh cứ đến chỗ Quyên chơi. Đừng ngại!
Nhỏ Quyên nói với tôi y như Minh Hoa nói với tôi hôm trước. Chắc Minh Hoa kể với nó là tôi ra Đà Nẵng cô đơn lắm lắm. Như vậy chắc nó sẽ quan tâm đến tôi nhiều hơn trước. Và một khi đã nhất định quan tâm thì nó nỡ lòng nào không đáp lại tình tôi?
Ý nghĩ lạc quan đó đã sưởi ấm tôi suốt dọc đường về. Gió sông Hàn vào khuya thổi lên lạnh buốt mà sao tôi thấy trong lòng như có ai đang ngồi quạt lửa cời than!
Chương 7:
Hồng Hà thấy tôi vào lớp cứ luôn miệng nói cười toe toét, lấy làm lạ lắm. Nó cứ tò tò theo tôi, gặng hỏi:
- Mày… mày có chuyện gì vui thế?
Tôi chối phắt:
- Có chuyện gì đâu!
- Mày… mày đừng giấu tao!
Hồng Hà vừa nói vừa nhìn tôi chằm chằm. Thấy tôi làm thinh, nó lại dò dẫm:
- Mày… mày đang thương con nhỏ nào phải không?
- Bậy.
Hồng Hà vẫn không chịu nhận là mình “bậy”, lại hỏi:
- Em… em thằng Đông Anh hở?
Nó hỏi mặc nó, tôi im ru.
- Em… em thằng Bội hở?
Trời đất, không hiểu thằng cà lăm này căn cứ vào đâu mà nghĩ rằng tôi thương “hoa khôi sún răng” trường Sao Mai!
Lần này không những không trả lời, mặt tôi sa sầm xuống.
Hồng Hà chứng tỏ không ai lì lợm bằng nó. Bất chấp sự phật ý của tôi, nó quyết tìm ra sự thật đến cùng:
- Hay… hay em thằng Diên?
Thấy tôi vẫn không buồn nhếch mép, Hồng Hà ngó sững tôi một hồi tồi reo lên:
- A, vậy… vậy là em thằng Minh Khôi rồi?
Tới đây thì tôi hết chịu đựng nổi.
- “Em thằng Minh Khôi” cái đầu mày! – Tôi quắc mắt gầm gừ – Con nhỏ tao thương không phải em gái đứa nào hết!
Thấy tôi trúng kế, Hồng Hà sáng mắt, hỏi dồn:
- Chứ… chứ nó là ai?
- Nó là con cha mẹ nó!
Hồng Hà nhăn mặt:
- Cha… cha mẹ nó là ai?
- Là con ông bà nó! – Tôi hừ mũi – Mày đừng hòng gài bẫy tao!
Thấy âm mưu bị bại lộ, Hồng Hà cười hì hì:
- Tao… tao chỉ muốn biết để giúp đỡ mày thôi mà.
Tôi liếc xéo nó:
- Giúp đỡ bằng cách nào?
- Tao… tao sẽ tỏ tình giùm mày?
- Khỏi! – Tôi nhún vai – Nó không phải là tao. Nó không đủ kiên nhẫn nghe mày nói hết một câu đâu.
Bị tôi điểm ngay yếu huyệt, Hồng Hà gãi đầu, toét miệng cười:
- Ờ há! Tao… tao quên béng mất chuyện đó.
Tôi lim dim mắt:
- Mày yên chí. Tao sẽ làm thơ tặng nó. Đọc thơ tao, nó sẽ hiểu được tình cảm lai láng tao dành cho nó.
Hồng Hà gật đầu:
- Ừ, mày… mày là Lý Bạch mà tao quên khuấy!
Tôi hất mặt lên trời:
- Là Rimbaud nữa!
Hồng Hà nhanh nhẩu hùa theo:
- Ừ, là… là Rimbaud nữa.
Rimbaud vung tay phải:
- Bài thơ “Giấc mơ của chàng chăn cừu” đăng trên báo Bạn Trẻ chính là bài thơ đầu tiên tao làm cho nó.
Hồng Hà gật gù:
- Ra vậy!
Rimbaud vung tay trái:
- Bài thơ tao viết cho nhỏ Đinh Lăng thực ra cũng là viết cho nó.
Hồng Hà tròn xoe mắt:
- Thế hở?
Rimbaud vung cả hai tay:
- Cả những bài thơ tao viết cho em gái thằng Bội, em gái thằng Diên, em gái thằng Minh Khôi cũng thế. Cũng đều viết cho nàng Stéphanette.
Quá hứng khởi, tôi phun tên người thương ra cửa miệng. Hồng Hà sửng sốt:
- Con… con nhỏ đó là Tây… Tây lai?
- Bá láp!
- Như vậy nó là… là Tây con? – Hồng Hà lật đật sửa sai – Nó là dân Pascal?
Tôi lắc đầu:
- Nó người Đà Nẵng, học bên Trưng Vương.
Hồng Hà ngạc nhiên:
- Thế sao tên nó là… là Stéphanette?
Tôi mỉm cười:
- Đó là tên nhân vật trong truyện “Les Étoiles” của Alphonse Daudet.
- Tao nhớ truyện đó rồi! – Hồng Hà “à” một tiếng – Hèn gì mày tự ví mình là chàng chăn cừu cô đơn?
Hồng Hà tò mò:
- Thế tên… tên thật con nhỏ đó là gì?
- Quyên.
Hồng Hà tấm tắc:
- Tên hay ghê!
Tôi thừa dịp ca ngợi chủ nhân của trái tim tôi:
- Tên hay mà người cũng đẹp. Đẹp hơn em gái thằng Đông Anh gấp mười lần.
Đông Anh là dân Pascal. Chỉ có vậy mà nàng Đinh Lăng bị thằng Hồng Hà “phân biệt đối xử” thê thảm. Nghe nhỏ Quyên trường Việt đẹp hơn em gái dân trường Tây, Hồng Hà cười tít mắt:...
« Trước1...1213141516...19Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog