↓↓ Truyện Những Cô Em Gái Full - Nguyễn Nhật Ánh
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- À, bác Tám! Bữa nay tôi dẫn học trò đi thực tập mà.
Bác Tám nhác thấy thầy Xuân Thu, liền lễ phép cúi đầu:
- Chào thầy! Vậy mà tôi tưởng các em đây trốn học đi chơi!
Nói xong, bác móc xâu chìa khóa trong túi áo ra, loay hoay mở cổng.
- Cảm ơn bác!
Thầy Xuân Thu nói, và ung dung dẫn học trò tiến qua cánh cổng mở hé.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, đi vài ba bước, thầy liền quay lại:
- À, bác Tám này! Sắp tới, thầy trò tôi đi thực tập thường xuyên lắm đấy.
Thầy Xuân Thu nói xa xôi, nhưng bác bảo vệ hiểu ngay:
- Dạ tôi biết rồi, thưa thầy. Tôi sẽ để cổng cho thầy và các em qua.
Bác Tám bảo “biết rồi” nhưng tôi ngờ là bác chẳng biết gì cả. Vì khi miệng bác trả lời sốt sắng như vậy, tôi vẫn thấy mặt bác nghệt ra đến tội. Chắc từ ngày giữ chân bảo vệ của nhà trường đến nay, chưa bao giờ bác thấy một ông thầy dẫn học trò chuồn ra cổng sau để đi thực tập như ông thầy dạy tiếng Pháp của tôi.
Lần trốn học đầu tiên, thầy Xuân Thu dẫn tụi tôi đi “thực tập” ở rạp xi nê. Tất nhiên là thầy bao toàn bộ tiền vé.
Thầy trò chui vô rạp Trưng Vương gần ngã năm Thái Bình Dương ngồi xem phim “Love story”, bộ phim đang nổi tiếng như cồn tại Mỹ, do Ryan O’Neal và Ali Macgraw thủ vai. Phim hay tuyệt, dài ba tiếng đồng hồ nhưng xem không chán. Đến trưa trờ trưa trật, thầy trò mới bước ra khỏi rạp, miệng ai nấy đều không ngớt xuýt xoa.
Lần trốn học thứ hai, thầy Xuân Thu bao học trò ăn phở.
Lần thứ ba, thầy dẫn tụi tôi đi “thực tập” tại một quán nhậu.
Thầy kêu cả chục món ăn, cả chục lon Coca Cola, một chai whisky và một ly soda.
Thầy bảo:
- Các em uống nước ngọt thôi. Không nên tập tành rượu chè.
Tụi tôi không đứa nào phản đối. Bởi chẳng đứa nào biết uống rượu.
Trong khi thầy Xuân Thu ngồi nhâm nhi từng ngụm rượu thì tụi tôi thi nhau tấn công ồ ạt các đĩa thức ăn thơm phức.
Đến giữa bữa, xem chừng no nê, đám học trò bắt đầu quay sang thách nhau. Xem đứa nào uống được rượu.
Đầu tiên là thằng Minh Khôi. Nó bưng ly rượu thầy Xuân Thu vừa đặt xuống, đưa lên miệng nhắp một tợp. Rồi chùi mép, khề khà:
- Ngon ghê! Đố đứa nào làm được như tao!
Tụi tôi xanh mặt ngó nhau. Không đứa nào mở miệng. Vì không đứa nào có gan nốc rượu như Minh Khôi.
Thầy Xuân Thu không cản, chỉ nói:
- Hơn nhau chuyện học tập mới đáng kể, hơn nhau chuyện rượu chè đâu có gì hay ho!
Bất chấp lời bình luận sáng suốt của thầy Xuân Thu, thằng Minh Khôi đảo mắt một vòng, mặt nhơn nhơn:
- Tụi mày chịu thua rồi phải không?
Bị khiêu khích, Đông Anh nóng mặt. Nó cầm lên ly rượu:
- Tao uống.
Nó kề ly vào miệng. Nhìn bộ tịch hùng hổ của Đông Anh, tôi tưởng nó sẽ dốc trọn phần rượu trong ly vào cuống họng trong nháy mắt.
Nhưng hơi rượu bốc lên nồng quá, chiếc ly vừa chạm môi, thằng Đông Anh lập tức hắt xì hơi hai ba cái liền. Nó hoảng hồn đặt vội chiếc ly xuống, mặt đỏ tía:
- Tao chịu thôi!
Minh Khôi cười hô hố:
- Yếu mà ra gió!
Nó lướt mắt qua những đứa còn lại:
- Đứa nào thử sức?
Tấm gương của thằng Đông Anh khiến tụi tôi im thít.
Chờ cả buổi không thấy ai hó hé, Minh Khôi dán mắt vào mặt tôi:
- Mày đi Khoa!
Tôi lắc đầu.
Minh Khôi khích:
- Mày là Rimbaud, phải biết uống rượu. Xưa nay các nhà thơ đều làm bạn với men say. Nếu không có rượu, đã không có thiên tài Lý Bạch. Không có rượu, Nguyễn Bính đã không viết nổi câu “Người ơi, buồn lắm mà không khóc. Mà vẫn cười qua chén rượu đầy”…
Minh Khôi là một con cáo. Nó đánh ngay vào lòng tự tôn của nhà thơ lớn.
Do dự một thoáng, tôi khẽ liếc mắt về phía thầy Xuân Thu rồi rụt rè cầm lấy ly rượu.
Tôi bưng ly rượu lên nhưng không uống ngay. Những cái hắt xì hơi vừa rồi của thằng Đông Anh khiến tôi chột dạ.
Đang phân vân, tôi chợt nảy ra một sáng kiến. Tôi rót rượu vào lon Coca. Tôi nghĩ như vậy sẽ dễ uống hơn. Rượu hòa vào nước ngọt chắc chắn sẽ bớt mùi đi nhiều.
Nhưng khi tôi kề lon Coca vào môi, thầy Xuân Thu vội đưa tay chặn lại:
- Whisky pha Coca, nặng lắm đó!
Thầy Xuân Thu làm tôi nhụt nhuệ khí quá xá. Thốt nhiên tôi hết ham làm Lý Bạch. Lý Bạch say rượu nhoài ra khỏi thuyền vớt trăng dưới đáy sông mà chết. Tửu lượng ông ngang cỡ Lưu Linh mà còn thế, huống gì tôi. Tôi là thằng Khoa học trò tỉnh lẻ, từ bé đến lớn chưa nhúng môi vào rượu bao giờ.
Nhưng đúng vào lúc tôi định đặt lon Coca xuống và mở miệng nhận thua, thầy Xuân Thu bỗng nói:
- Nếu em chưa từng uống rượu bao giờ thì đừng uống!
Câu nói vô tình của thầy khiến tôi bỗng thay đổi ý định. Tự ái dồn dập, tôi không muốn đầu hàng thằng Minh Khôi nữa.
Tôi cầm lon Coca lên, hùng hồn:
- Không sao đâu, thầy!
Và tôi dốc ngược lon Coca vào miệng. Đúng như tôi nghĩ, whisky pha nước ngọt không đến nỗi khó uống.
Tôi nốc một hơi cạn queo, rồi hiên ngang dằn chiếc lon rỗng xuống bàn, dõng dạc:
- Có gì ghê gớm đâu! Tao uống hoài!
Tôi liếc mắt một vòng qua những gương mặt, hả hê khi thấy tụi bạn đứa nào đứa nấy tròn mắt thán phục.
Minh Khôi bật ngón tay cái:
- Ngon! Mày đúng là Lý Bạch của Việt Nam.
Hôm trước được Đông Anh tôn làm Rimbaud. Nay được Minh Khôi phong làm Lý Bạch, tôi sướng rơn, tưởng như đang ngồi trên chín tầng mây.
Nhưng Lý Bạch chỉ ngồi trên mây được khoảng mười phút. Tới phút thứ mười một, Lý Bạch dụi mắt xuống gầm bàn nôn thốc nôn tháo và qua phút thứ mười hai thì không còn biết trời trăng gì nữa.
Chương 5:
Trong lớp chỉ có một mình Hồng Hà biết chỗ ở của tôi. Hôm đó chính nó đã cõng tôi về nhà.
Tất nhiên bác Đán vô cùng kinh hoảng khi thấy tôi nằm vặt vẻo trên vai Hồng Hà như một xác chết:
- Thằng Khoa bị sao vậy hở con?
- Dạ, không… không có gì nghiêm trọng đâu ạ. Bạn Khoa chỉ say chút… chút đỉnh thôi.
- Say? – Bác Đán như không tin vào tai mình – Thằng Khoa uống rượu?
- Dạ, nhưng uống… uống có một tí thôi bác.
- Nó uống với ai vậy hở con?
- Dạ, uống… uống một mình.
Hồng Hà giấu biến sự có mặt đông đủ của thầy trò lớp mười hai C quanh bàn nhậu.
- Thằng nhỏ hư quá!
Tôi nghe tiếng bác Đán thở dài, nhưng không đủ sức để lên tiếng. Và nếu đủ sức,tôi cũng chẳng biết phải bào chữa cho tội trạng của mình như thế nào. Chẳng lẽ tôi bảo mọi chuyện là do thầy Xuân Thu bày ra.
Khi Hồng Hà đã ra về, bác Đán lom khom xốc tôi vào giường, loay hoay thay quần áo, lấy khăn lau mình mẩy rồi lui cui xức dầu bắt gió cho tôi.
Sau bữa đó, Lý Bạch Việt Nam nằm nhà suốt ba ngày, đầu lúc nào cũng nhức như búa bổ.
Bác Đán ngày hai bữa phải mang cơm từ nhà bà Dần về cho tôi.
Hai ngày đầu bác không nói gì. Ngày thứ ba, thấy tôi hơi tỉnh tỉnh, bác mới nhỏ nhẹ khuyên:
- Rượu không giải quyết được gì con ạ. Đừng bắt chước những kẻ lụy vì tình rồi tàn phá đời mình trong men rượu nghe con.
Trời đất, tôi than thầm trong bụng, bác Đán tưởng tôi uống rượu vì thất tình con nhỏ nào. Như vậy thì oan cho tôi quá. Chắc tại mấy hôm nay bác thấy ngoài tụi bạn trai trong lớp, còn có thêm hai con nhỏ thậm thụt đến thăm tôi.
Đó là Minh Hoa và nhỏ Quyên. Cách đây gần một tháng, Minh Hoa có đến chỗ tôi. Nó gọi là đến cho biết nhà. Từ lúc đó đến nay, nó chưa tạt qua chỗ tôi ở thêm một lần nào nữa.
Hai ngày vừa qua không thấy tôi ghé thăm chị em nó, chắc nó linh cảm chuyện gì nên vội vàng đi tìm tôi.
Lần đầu Minh Hoa đến một mình.
Thấy tôi nằm liệt giường, nó lo lắng hỏi:
- Khoa ốm hở?
- Ừ.
Vừa đáp, tôi vừa hồi hộp liếc bác Đán. Bắt gặp ánh mắt năn nỉ của tôi, bác Đán hắng giọng một cái nhưng không nói gì.
- Khoa ốm nặng không? – Minh Hoa nhìn lom lom vào mặt tôi....