Teya Salat
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hôm nay là chủ nhật cuối cùng của tháng mười một, cả bố mẹ tôi và bố mẹ Hạo Du sẽ cùng sang thăm tôi và anh nên từ sáng sớm, tôi đã phải tất bật đi siêu thị mua thực phẩm cho bữa trưa. Đây là lần đầu tiên bố mẹ đến thăm nhà (anh và tôi cũng vẫn có những buổi gặp mặt bố mẹ nhưng thường xuyên ăn cơm ở nhà hàng) nên chúng tôi cũng phải chuẩn bị khá bận rộn. Chúng tôi ở đây có nghĩ là tôi lo nấu nướng còn Hạo Du dọn dẹp nhà cửa. Đấy là “lịch phân công” hôm qua chứ nhìn thấy anh vụng về quét dọn, tôi lại phải tự mình đi làm, để anh ngồi sofa xem tivi là ổn nhất.
Và tất nhiên, để chuẩn bị cho hôm nay không gặp rắc rối gì, tôi và anh đã cùng thỏa thuận với nhau sẽ đóng thật tốt vai đôi vợ chồng sống hạnh phúc, xem ra cũng có vẻ thú vị lắm đây.
ĐÓNG KỊCH
Có phải kịch thì mãi chẳng bao giờ có thể trở thành thật được phải không anh. Phải chăng vì em đã đóng quá tốt nên em đã sai rồi?
Trong khi tôi đang vật lộn với đống thực phẩm và quyển sách dạy nấu ăn thì anh cứ đi đi lại lại phía sau làm tôi cuống hết cả người. Tôi liền quay lại:
- Hic, anh đừng đi đi lại lại vậy nữa được không, em đang vội lắm đây mà.
- Cô nấu nhanh lên xem nào, sao chứ chậm rề rề như vậy chứ.
- Anh tưởng em muốn vậy lắm hả. Em bảo gọi món ở nhà hàng thì anh không nghe, cứ đòi phải là tự nấu, lại toàn mấy món “cao lương mĩ vị” này, em đang phải cố gắng lắm đây còn gì nữa, hic. Anh cứ làm phiền em hoài. – tôi trách anh nhưng không dám lớn tiếng.
- Biết rồi, nhưng mà nhanh lên đấy, cố mà nấu ngon vào.
- Vâng ạ, em biết rồi ạ, anh ra ngoài cho em nhờ.
Tôi nói dài giọng. Cuối cùng Hạo Du cũng chịu “buông tha” cho tôi mà đi ra ngoài. Đấy, anh cứ ngoan ngoãn ngồi sofa xem tivi như thế có phải đỡ làm phiền tôi không. Tôi thì cứ bận rộn suốt từ sáng đến giờ, anh thì…Tôi nấu ăn xong rồi còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa đây, mệt mỏi quá đi à TT- TT.
* * * * * *
- Con chào bố mẹ.
Tôi và anh cùng cười tươi ra đón bố mẹ. Đúng là anh đang đóng kịch giỏi quá đi mà, cười tươi hết cỡ luôn.
- Mời bố mẹ vào bàn luôn ạ, vợ con đã chuẩn bị chu đáo cả buổi sáng đấy ạ.
Anh vừa nói vừa quay ra nhìn tôi…âu yếm, lại còn nắm tay làm tôi giật hết cả mình. Tim cứ đập nhanh liên hồi vì ngại. Tôi cười gượng:
- Mời bố mẹ vào ăn ạ, con đã rất cố gắng để nấu thật ngon đấy ạ ^.~
Thế rồi, cả gia đình chúng tôi cùng vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Tôi cười tươi, gắp thức ăn cho bố mẹ chồng và cả bố mẹ tôi:
- Bố mẹ ăn đi ạ! Kìa anh – tôi quay sang nhìn Hạo Du – anh ăn đi kìa.
Nói rồi tôi cũng gắp cho anh.
- Cám ơn vợ yêu, em cũng ăn đi nào.
Thấy bọn tôi tình cảm như vậy có vẻ bố mẹ cũng rất hài lòng, cứ nhìn nhau cười và gật đầu mãi.
- Bố mẹ thấy vợ con nấu thế nào ạ?
- Ừ, ngon lắm, ngon lắm. – mẹ anh cười hiền – Hạo Du, con lấy được người vợ ngoan hiền như Minh Minh thật là có phước đấy.
Nghe mẹ nói vậy, tôi bỗng đỏ bừng mặt. Rồi anh còn quay sang nhìn tôi rất dịu dàng nữa chứ.
- Cô ấy rất đảm đang bố mẹ ạ.
- Đâu có ạ, đấy là nghĩa vụ của một người vợ mà anh. Anh ấy mới thực sự là người chồng tốt ạ.
Tôi cười cười, hết nhìn anh lại nhìn bố mẹ. Hic, cứ khen qua khen lại thế này mệt quá đi mất thôi, đúng là chỉ đóng kịch là giỏi mà. Ánh mắt anh có khi nào lại dịu dàng đến thế không? Có bao giờ đâu, haiz.
Tôi mangbát đĩa từ bàn ăn vào bồn rửa, anh cũng đang giúp tôi một tay kia, đúng là chỉ có bố mẹ sang nên anh mới vậy thôi, chứ bình thường thì… TT- TT. Nhưng không sao, đóng kịch cũng được, giả vờ cũng được, miễn là anh tốt với tôi là tôi mãn nguyện lắm rồi.
Tôi đi đến cạnh anh, vòng tay qua eo anh, cười hiền:
- Chồng yêu đang giúp em đ…?
- Cô làm cái quái gì thế hả?
Nói rồi anh bỗng gạt mạnh tay tôi ra, giọng anh tức giận lắm.
- Ơ, mình…mình là vợ chồng mà.
Tôi sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh lại tiếp:
- Hôm nay tôi đối xử với cô như vậy cũng chỉ vì đóng kịch thôi, cô đừng tưởng tôi đã có tình cảm với cô rồi. Tôi lấy cô cũng chỉ vì có mục đích…
- Gì cơ, anh nói vậy là sao, mục…mục đích gì chứ… – tôi vừa nói vừa lay người anh, tôi không thể tin được những gì tôi vừa nghe thấy nữa.
- Tôi…tôi… – anh luống cuống.
Tôi cứ thẫn thờ nhìn anh, không sao tin nổi vào tai mình. Anh lấy tôi vì mục đích sao, tôi cười nhạt, vì vậy nên mới không phản đối mà. Tại sao, tại sao chứ, tôi có lỗi gì…
Tôi nhìn anh đau đớn, nước mắt chảy ra vô định. Không nói thêm lời nào nữa, tôi bỏ chạy lên phòng, ôm mặt khóc nức nở. Tôi đã làm sai gì nào, tôi không tốt sao? Tôi cứ tự hỏi mình như thế, nước mắt cứ chảy ra giàn dụa. Tim tôi như thắt lại…
* * * * * *
- Này, bố mẹ về rồi đó, cô không ra chào sao?
Nghe thấy tiếng Hạo Du từ ngoài cửa, tôi liền lau nước mắt rồi cố lấy lại giọng bình thường:
- Vâng, em xuống bây giờ đây ạ.
Một lúc sau, lấy lại được tinh thần, tôi mới ra khỏi phòng. Đi ra tiễn bố mẹ, tôi cố gắng tươi cười:
- Bố, mẹ, bố mẹ không ở lại chơi thêm với vợ chồng con ạ.
- A, con dâu, lại đây với mẹ nào.
Mẹ Hạo Du gọi tôi rất dịu dàng, khuôn mặt niềm nở. Tôi liền đi đến bên cạnh mẹ, lễ phép:
- Mẹ có gì muốn dạy bảo con ạ?
- Hôm nay bố mẹ sang đây thăm các con, thấy các con sống hòa thuận thế này, bố mẹ rất yên tâm. – mẹ vừa nói vừa xoa đầu tôi âu yếm – Hai đứa cố gắng vun đắp tình cảm, sau này còn tính chuyện sinh con nữa.
- Gì cơ ạ? – cả tôi và anh cùng đồng thanh.
- Hai đứa không phải ngại, đó là chuyện không sớm thì muộn các con cũng phải nghĩ đến.
Nghe mẹ nói vậy, tôi chỉ vâng lý nhí vì không muốn trái lời mẹ chồng. Trong đầu tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn vang lên câu nói vô tình của anh vừa nãy: “Tôi lấy cô chỉ vì mục đích…mục đích…”. Sao cái chữ “mục đích” cứ mãi ám ảnh tôi. Mục đích của anh là gì chứ? Lấy tôi rồi sẽ ruồng bỏ tôi chăng? Hay lấy tôi làm bình phong để anh thoải mái trong quan hệ với Tú Giang. Tôi nghe nói bố mẹ anh vẫn không biết là anh với Tú Giang yêu nhau mà. Làm ơn, ai nói với tôi là không phải đi mà, trời ơi TT- TT.
- Này, em đang nghĩ gì vậy, mẹ gọi kìa.
Đang nghĩ mông lung chợt anh lay người tôi làm tôi giật mình, như tỉnh mộng. Lấy lại nụ cười vốn của mình, tôi quay ra bảo anh:
- Anh ra tiễn bố mẹ trước đi, em nói chuyện với mẹ em một lát được không?
Anh lúng túng một chút rồi mới gật đầu đi ra ngoài như yêu cầu của tôi. Tôi biết, có lẽ anh đang lo sợ xem tôi có nói với mẹ tôi không, chuyện anh lấy tôi chỉ vì mục đích của riêng mình. Nhưng tất nhiên là tôi sẽ không nói. Dù thế nào, tôi vẫn yêu anh mà, anh không hiểu tình cảm của tôi sao. Cho dù anh làm gì có lỗi thì tôi vẫn chỉ có mình anh mà thôi.
- Tiểu Minh này, dạo này nhìn con gầy và xanh quá, con vẫn khỏe đấy chứ?
Nói rồi mẹ vuốt tóc tôi làm tôi bị cắt ngang dòng suy nghĩ:
- Hì, con vẫn khỏe mẹ ạ. Chỉ tại con vẫn chưa quen với cuộc sống không có vòng tay bố mẹ mới vậy thôi ạ. – tôi cười nhẹ....
« Trước1...1314151617...255Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ