↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tôi quỳ sụp xuống đất, ngay bên cạnh vũng máu của em. Nước mắt lăn dài hai má rồi hòa lẫn với màu máu, tôi cố lau đi nhưng nó lại cứ chảy ra không ngừng nghỉ. Lần thứ hai trong đời tôi khóc vì một người con gái. Khóc vì thương em hay khóc vì những lỗi lầm đã gây ra cho em đây? Có lẽ là vì cả hai. Càng thương em thì càng thấy có lỗi với em.
Nước mắt chảy đầy khuôn mặt, tôi cố đứng lên rồi loạng choạng đi đến bên giường em. Chưa ngồi xuống được bao lâu tôi bỗng nhìn thấy một tờ giấy để trên bàn học của em, dày đặc nét bút của em. Cầm lên đọc, tôi mới biết đây là bức thư em gửi tôi trước khi em làm cái việc dại dột ấy.
“Hạo Du thân yêu!
Khi anh đọc được bức thư này của em, là khi em đã mãi mãi rời xa anh, rời xa cuộc sống của anh. [...">
Hạo Du, anh biết không, được chăm sóc quan tâm tới anh, đó là khoảng thời gian em thấy cuộc sống của mình hạnh phúc và có ý nghĩa nhất. Đối với một người yêu đơn phương như em, được ở bên người mình yêu thật là không còn gì tuyệt vời hơn nữa. Em thực chưa từng nghĩ tới việc cướp anh khỏi Tú Giang, cho dù có những phút em ích kỉ mong anh mãi là chồng của em. Em cũng chưa bao giờ dám mong ước gì lớn lao là được anh yêu cả. Được ở bên anh, được nhìn thấy anh hằng ngày, được săn sóc cho anh là em đã mãn nguyện lắm rồi, chỉ cần anh cho em được làm tròn trách nhiệm của một người vợ thôi, em chỉ cần có vậy thôi anh ạ… Nhưng ông trời sao độc ác quá anh nhỉ, đến cơ hội để em lo lắng quan tâm đến anh mà người cũng nỡ lấy mất của em…
Hạo Du,
Trong suốt những ngày tháng sống bên em, anh có bao giờ cảm thấy hạnh phúc không? Có bao giờ anh thấy vui vẻ không đi được sống với em. Chắc không anh nhỉ, nếu không anh đã trả lời khác đi chứ không phải câu chưa bao giờ cần vô tình ấy. Anh có biết em đau đớn thế nào khi nghe anh nói thế không. Em đã từng hy vọng, dù chỉ là nhỏ nhoi, dù là ích kỉ, là câu anh cần em, dù chỉ trong một phút giây ngắn ngủi thôi, thì điều đó cũng làm trái tim em bớt đau đi phần nào rồi…
Hạo Du, nếu được làm lại cuộc đời, em chỉ xin ông trời đừng để em gặp anh, đừng để em yêu anh, đừng để em làm vướng bận cuộc đời anh. Thực sự, em chỉ mong anh được hạnh phúc, cho dù, hạnh phúc ấy, mãi mãi, không thể là của em, mãi mãi, em chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn anh cười vui bên người con gái khác…
Anh, em chưa bao giờ trách anh, dù chỉ là một lần. Làm ơn, hãy sống hạnh phúc để cái chết của em không uổng phí anh nhé. Em yêu anh, luôn luôn yêu anh.
Xin lỗi anh vì tất cả mọi chuyện, hãy tha thứ cho em nhé, chồng yêu của em.
Tiểu Minh”
Tiểu Minh, Tiểu Minh, anh có lỗi với em… Đọc xong những dòng chữ em để lại cho tôi, nước mắt tôi bỗng lại chảy ra giàn dụa, tôi đúng là một tên khốn nạn mà, đã không làm được gì cho em lại còn làm em khổ đến thế, khốn nạn. Tiểu Minh, sao em lại yêu một người như tôi chứ, tại sao lại không trách cứ tôi điều gì. Ngay từ đầu, đáng lẽ tôi không được để em bước vào cuộc đời tôi chứ, tôi đã sai rồi, sai rồi, tất cả là do tôi…
- Hạo Du, Hạo Du, anh…A…a…a…a…
Giật mình, tôi nghe thấy tiếng ai gọi tôi, rồi tiếng hét. Tôi ngước mắt lên thì bắt gặp gương mặt thất thần của Tiểu Giang.
- Hạo Du, chuyện gì xảy ra thế này hả anh? Máu…máu ở đâu thế này. Sao…sao anh lại… Hạo Du, sao vậy anh?
Rồi tôi nằm trọn trong vòng tay em. Tiểu Giang vừa ôm tôi vừa khóc. Phải rồi, tôi còn có lỗi với em nữa.
- Hạo Du, có chuyện gì đấy, anh nói cho em nghe đi anh. Sao lại có nhiều máu thế kia.
- Tiểu Giang, Tiểu Minh…Tiểu Minh cắt cổ tay tự tử, tất cả là tại anh, tại anh…
- Gì cơ, Tiểu Minh tự tử. Trời ơi, cô ấy sao rồi. Hạo Du, Tiểu Minh sao rồi anh.
- Tiểu Minh…đang ngủ…say lắm…
- Gì…gì cơ anh, Hạo…Hạo Du, anh nói thế…là…là sao chứ?
Nói đến đây, Tiểu Giang không ôm tôi nữa, đôi tay em run run lắc mạnh vai tôi.
- Hạo Du, không phải…không phải là Tiểu Minh…đã…chứ anh, Hạo Du…
- Cô ấy…đang nằm viện, vẫn…chưa tỉnh. Bác sĩ bảo…cô ấy…tạm thời sẽ vẫn bị hôn mê.
- Ha, anh…anh làm em sợ quá. Hạo Du, ở viện có ai trông cô ấy chưa?
- Đình Phong. – tôi nói thẫn thờ.
- Vậy…vậy là tốt rồi. Hạo Du, mình về nhà thôi, em xin lỗi chuyện lúc nãy, anh đừng giận em, tại em thấy Tiểu Minh nhắn là: “Em rất cám ơn quãng thời gian được ở bên anh mà ông trời ban cho em”, giận quá nên mới không bảo anh. Em vô tình đọc thôi, không phải em cố ý đâu anh.
- Chuyện đó…ừ…không phải lỗi tại em. Nhưng…sao em có thể bảo anh về nhà thản nhiên trong lúc Tiểu Minh đang nằm viện vẫn chưa tỉnh lại được chứ. Em…không lo cho cô ấy sao? – tôi nhìn em, quả thực không thể tin sao em có thể bình tĩnh ngay được như thế, lại còn cười rất tươi.
- Thì…thì tất nhiên là em có lo, nhưng chẳng phải Tiểu Minh đã có Đình Phong chăm sóc rồi đó sao, anh ta sẽ biết làm thế nào thôi, mình không nên làm phiền họ.
- Tiểu Giang, sao em có thể nói như thế…
- Thế anh nghĩ em sẽ phải nói sao đây? Là cô ấy tự tử thôi, lỗi đâu phải do em. Hơn nữa, cô ấy đã nhận là cướp anh của em, anh không nghĩ là em còn thấy vui s…
- Tiểu Giang – tôi hét lên ngắt lời em – Tiểu Minh, chẳng phải đã từng là bạn rất thân của em sao? Em không thấy nói như vậy là quá đáng lắm sao. Tiểu Minh giờ đang nằm viện, khi nào tỉnh lại còn chưa biết, vậy mà em nói là em thấy vui sao. Anh thật sự thất vọng về em đấy.
- Vâng, em quá đáng thế đấy. Thế cậu ta thì tốt đẹp lắm. Bây giờ anh chỉ biết lo cho vợ anh thôi chứ gì, không còn coi em là gì chứ gì. Anh chỉ biết thất vọng về em thôi, chỉ biết trách em, sao anh không tự hỏi vì ai mà em như vậy. Em trở nên ích kỉ và quá đáng như thế là vì ai chứ, chẳng phải là vì anh, vì cậu ta sao.
- Tiểu Giang à, anh…
- Anh lại định xin lỗi em chứ gì. Em chán ngấy rồi. Anh xem lại anh xem, Hạo Du. Mình yêu nhauhơn bốn năm rồi rồi, anh đã khi nào khóc vì em chưa, thế mà ở với cậu ta mới mấy tháng, anh đã ngồi đây mà khóc, vì thương cậu ta hả. Anh mới là người quá đáng, anh biết không?
Thế là chúng tôi lại cãi nhau rồi. Không biết từ khi nào, những lời nói ngọt ngào lại trở thành những câu cãi vã như vậy. Lại là do tôi sao? Tôi thở dài, nhìn ra phía ngoài cửa, nói:
- Tiểu Giang, anh có lỗi với em, cả với Tiểu Minh nữa. Cô ấy tự tử cũng là do anh, vì anh nên Tiểu Minh mới làm như vậy. Anh không thể sống bình thản được, ít nhất cũng không thể phó mặc tất cả việc chăm sóc cô ấy cho Đình Phong được. Anh không thể trở về với em bây giờ. Em…về đi.
- Ha, tốt thôi. Tôi đi, để cho anh yên tâm đến mà chăm sóc cậu ta, thế nhé.
Tiểu Giang nói rồi vùng vằng bỏ ra ngoài. Tôi nhìn theo dáng em nhưng không níu em lại. mọi chuyện đã đến nước này rồi mà bắt tôi chọn một trong hai, tôi vẫn không thể nào lựa chọn nổi. Tiểu Giang là người tôi từng yêu, em luôn bên tôi hơn bốn nằm trời đằng đẵng. Tiểu Minh có lẽ cũng yêu tôi khoảng thời gian tương tự như vậy, em là người luôn vì tôi mà có thể hy sinh cả bản thân mình. Hai người con gái tốt như vậy tại sao lại cùng yêu tôi chứ. Tôi là một thằng đểu vì đã làm cho cả hai em đều đau khổ, đểu giả, khốn nạn, thế mà đã có lúc tôi tự hào vì bản thân mình đây, thật đáng xấu hổ.
Ngồi nguyền rủa mình hồi lâu trên giường, tôi mới đứng dậy mà lau đi vũng máu đã khô dưới sàn, đầu óc mệt mỏi đến nỗi không muốn nghĩ bất kì điều gì nữa. Bê cái chậu đầy thứ nước đỏ kia xuống dưới nhà, tôi bỗng nhìn thấy Hạo Minh. Đặt cái chậu xuống đất, tôi toan đến ôm nó thì bỗng nó quay ngoắt người, nhìn tôi bằng ánh mắt rất xa lạ rồi chạy vụt đi. Haiz, giờ đến cả Hạo Minh cũng không coi tôi là người trong nhà nữa rồi. Tôi nhìn theo nó, thở dài buồn bã khi nhớ về buổi hôm ấy tôi mua Hạo Minh cho em. Tiểu Minh đã vui vẻ và hạnh phúc lắm mà, em cười nhiều lắm, ánh mắt tràn đầy niềm vui thôi. Nhớ đến nụ cười trong veo như thiên thần của em, trái tim tôi bỗng nhói một cái đau thấu tận xương tủy. Tôi run run ngồi phịch xuống bậc thềm cầu thang, đôi mắt nhìn xung quanh lại trở nên mờ đục. Đã bao lâu rồi tôi chưa thấy em cười, một nụ cười thật sự? Ngoài nụ cười gượng gạo trên môi, đã lâu rồi trên khuôn mặt em chỉ còn duy nhất nỗi buồn, nỗi đau, những giọt nước mắt. Tôi đã hứa là sẽ không bao gờ để Tiểu Giang buồn nữa, để em khóc nữa, thế mà Tiểu Minh thì sao? Tôi biết mình quan trọng thế nào đối với em rồi mà vẫn rời bỏ em, để em đau khổ như thế, để em không ai chăm sóc, để em tiều tụy, gầy rạc đi như thế, rồi cuối cùng là để em tìm đến cái chết. Tồi tệ quá, Tiểu Minh ơi, đến anh còn cảm thấy không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Càng nghĩ càng thấy tội lỗi quá lớn....