Teya Salat
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Tôi úp nốt hai cái bát lên chạn rồi tung tẩy đi ra chỗ anh, đang ngồi xem bóng đá thì phải.
- Ù òa.
Tôi rón rén đến chỗ anh rồi hù anh một cái, thế mà anh chẳng hề giật mình, lại còn cứ ngồi im làm tôi thấy chán hết cả người. Ngồi nghịch xuống cạnh anh, tôi quay ngoắt, giận dỗi. Một lúc sau anh vẫn yên lặng, có lẽ chẳng để ý gì đến tôi cả. Tôi thu chân ngồi bó gối, nhìn ra thì thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn vào tivi, ra là xem bóng rổ.
Tôi nhìn lên màn hình, thấy người ta chơi bóng rổ lại nhớ đến Đình Phong. Nãy mơ giấc mơ đáng sợ thật, tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh cuối cùng trước khi tôi tỉnh lại đấy, Đình Phong ôm chặt lấy tôi, máu anh rỏ giọt, chảy từ đầu xuống ướt đẫm cả cái áo trắng, anh hỏi tôi sao không rồi bất tỉnh, ngã gục hẳn lên người. Tôi lúc đấy sợ hãi chỉ biết lay người anh mà gào khóc. Thật may vì Hạo Du nằm bên đã gọi tôi dậy mà ôm tôi, nếu không tôi sẽ chết vì trong mơ luôn mất.
Tôi nhấn số Đình Phong rồi ấn nút gọi, tự nhiên tôi thấy lo cho anh, muốn gọi điện để chắc anh vẫn an toàn. Nghe thì có vẻ thật buồn cười và ngớ ngẩn. Vậy mà chuông đổ một lúc không thấy ai nghe máy, tôi sợ kinh khủng. Gọi lại lần thứ ba có tiếng người trả lời, tôi mới thở phào. Nhưng…giọng lại không phải của Đình Phong, một giọng con trai lạ…
- Alô.
Giọng gì như muốn đóng băng người nghe làm tôi bỗng dưng lắp bắp vì lo sợ:
- A…alô…
- Tìm Phong hả? – đầu dây bên kia vừa hỏi vừa cười, nghe rất ghê rợn.
- Dạ…dạ vâng.
- Tí gọi lại nhé. Nó đang bận.
[...">
Nói chuyện được vài câu với anh ta, dập máy rồi tôi mới dám…thở phào một cái. Ra là bạn anh ấy, Đình Phong đang bận gì đó thì phải, không nghe máy được.
Quay sang bên, tôi thấy Hạo Du đang nhìn mình…trân trối, vội cười một cái:
- Anh nhìn em gì thế?
- Không có gì. Mà…gọi Đình Phong à?
- Hì, vâng. Nãy mơ đến anh ấy nên thấy hơi lo, em gọi hỏi thăm tí thôi.
Tôi vừa dứt lời thì đã thấy Đình Phong gọi lại, vội vàng nghe máy ngay.
- Em đây, hì hì.
- Vịt con, em có việc gì mà gọi cho anh thế, hay là…nhớ anh?
Đình Phong vừa hỏi vừa cười khúc khích nên tôi cũng đùa theo:
- Vâng, nhớ anh, hihi.
- Ha, thật không thế, nhớ anh thật à?
- Hì, trưa nay em ngủ mơ đến anh. Anh…vẫn ổn chứ ạ?
- Ừ, tất nhiên, sao em lại hỏi thế. Anh đang ở chỗ tập bóng. Cả ngày tập, mệt mà anh vẫn nhớ em hoài, hì.
- Hihi, các anh vẫn đang thi đấu nhỉ?
- Ừ, hai tuần nữa chung kết. Nếu vô địch trong nước thì sẽ được sang Thái thi tiếp đấy.
- Thật ạ, woa, vậy phải cố gắng đấy nha.
- Ừ, anh biết rồi. Thôi, anh dập máy đây. Bao giờ về anh sẽ gọi cho em, bye em nhé.
- Vâng, chào anh, đi cẩn thận, về sớm nhé.
- Ừ, chào vịt con.
Tôi dặn dò anh kĩ lưỡng rồi mới dập máy, nghe giọng anh xong thấy yên tâm hơn hẳn. Tôi thở phào cái nữa, tự cười một mình rồi tắt đèn đi thẳng lên tầng. Trong lúc tôi đang nói chuyện điện thoại, Hạo Du đã bỏ lên phòng, chắc anh đi ngủ. Tôi muốn được nằm chung giường với anh nữa TT- TT.
- Hạo Du, anh ở trong đó à, em vào nhé. – tôi gọi cửa phòng anh.
- Ừ, vào đi.
Nghe anh nói, tôi vui mừng mà ẩn luôn cửa vào, thấy anh đang ngồi vuốt ve Hạo Minh. Hic, tồi tệ quá, anh tặng Hạo Minh cho tôi mà tôi toàn để anh chăm sóc nó thôi, hôm nay cũng chưa mua đồ chơi cho nó nữa, hic.
Tôi lại gần chỗ anh và ngồi luôn xuống bên cạnh, khẽ ôm luôn Hạo Minh vào lòng mà vuốt ve. Bất ngờ, Hạo Du bế con mèo ra khỏi tôi rồi để luôn vào ổ, chép miệng.
- Coi chừng ôm nó không lớn được đâu. Nó còn bé tí như vậy không được hành hạ.
Tôi nhíu mày nhìn anh, khẽ nở một nụ cười…gian.
- Ý anh là…lớn như anh mới nên ôm chứ gì.
- Thông minh đấy. Đi ngủ thôi.
Anh bất ngờ xoa đầu tôi rồi nhảy lên giường, trùm chăn đến cổ. Tôi vẫn còn cứ ngẩn người ra vì câu nói vừa nãy của anh đây. “Đi ngủ thôi” chẳng phải anh bảo tôi lên giường ngủ cùng sao, hay tôi nghe nhầm?
- Anh…cho em ngủ cùng à?
- Ý cô muốn sao?
- Dạ, hihi.
Tôi mừng ra mặt, trèo luôn lên giường nằm cạnh anh. Lần này còn cẩn thận để Dinga vào giữa để tránh tình cảnh “vô tình khó xử” như ban sáng. Nhưng tôi vẫn quàng tay ôm lấy nó, tranh thủ quay ra nhìn anh. Vì đèn chưa tắt nên nhìn gần anh đẹp lắm. Da trắng mịn, lông mi lại dài (anh quay mặt vào trong, đối diện với tôi), cái cổ cao hấp dẫn nữa, tuyệt thật.
Tôi cứ nằm ngắm anh, còn anh thì đang nhắn tin cho ai đó luôn tay, chắc là với Tú Giang. Tôi đoán thế. Trước kia, có những lần tôi đi chơi với Tú Giang, hai người chẳng nhắn tin suốt không ngừng một phút giây nào đó sao. Tú Giang còn kể (nhỏ) với tôi là vì khi yêu nhau rồi, chỉ một “tích tắc” không nói chuyện thôi là cũng thấy nhớ nhau lắm. Ừm, tôi thì chưa có người yêu bao giờ, nhưng mà cũng hay nhớ Hạo Du lắm.
Thấy Hạo Du cứ chăm chú vào cái điện thoại, tôi mới cất tiếng hỏi tò mò:
- Anh nhắn tin với Tú Giang à?
- Không, sao lại hỏi thế? – anh đáp lại ngay – tôi đang đọc sách, xem mấy cái đề thi đại học.
- Hic, chăm thế.
Tôi cười gượng gạo nhìn anh, chẳng biết phải nói thêm gì nữa. Sao lại có người chăm chỉ như thế chứ, chắc anh lên mạng tìm đề thi ngay trên điện thoại. Hic, nghĩ lại thấy xấu hổ quá, anh thì chăm chỉ thế mà tôi thì… TT- TT. Vậy mà tôi còn nghĩ anh nhắn tin với Tú Giang nữa chứ. Mà cả ngày hôm nay, tôi chẳng thấy hai người liên lạc gì, ngoài cuộc gọi Tú Giang gọi đến cho Hạo Du lúc sáng sớm, tôi cũng không biết Hạo Du có gọi lại cho cô ấy không nữa.
Tôi quay ra nhìn anh, lại hỏi (tò mò):
- Anh ơi, hôm nay anh khônggọi điện cho Tú Giang à?
- Không. – anh đáp gọn rồi lại chăm chú xem điện thoại.
- Thế không nhắn tin với cô ấy à?
- Không. – lại không đắn đo suy nghĩ gì mà trả lời luôn.
Tôi lại tò mò hơn nữa:
- Sao thế ạ. Không nhớ nhau à?
- Hỏi gì mà buồn cười thế, bị hâm à?
- À, hì, thì em thấy lạ thôi mà.
- Tôi đâu có như cô với Đình Phong, nhỉ?
- Ơ, sao lại nói thế, khác nhau mà. – tôi với Đình Phong đâu phải như Hạo Du với Tú Giang chứ – em chỉ lo cho anh ấy nên mới gọi thôi mà.
- Ai mà biết được, thôi ngủ đi.
Anh nói rồi tắt đèn ngay, điện thoại cũng để sang một bên. Tôi thấy vậy thì cũng yên lặng. Thực ra là nhìn thấy máy anh là tôi lại nhớ đến cái bức ảnh hôm qua. Bức ảnh chụp hôm đi chơi với Đình Phong, sao lại có ở máy anh nhỉ, có lẽ anh lấy từ máy tôi nhưng mà lúc nào chứ. Hic, bao nhiêu câu hỏi mà tôi chẳng dám hỏi anh, nhưng tò mò muốn chết mất, hic.
- Sao chưa ngủ đi?
Giật mình, anh hỏi được một lúc tôi mới trả lời:
- Em chưa, ngủ đây ạ.
- Ừ, ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.
- Vâng.
Tôi gật đầu rồi mỉm cười, nhắm luôn mắt lại, nhưng không thể nào ngủ được, lòng cứ bồi hồi không yên. Nếu bây giờ tôi mở mắt ra, có khi nào lại thấy anh đang nhìn tôi không?
Thế là tôi mở mắt ra.
Và…
Tất nhiên, tôi thấy anh đang ngủ, đôi lông mi dài khép khẽ. Tôi bất giác đưa tay, vượt qua “ranh giới” là Dinga, chạm nhẹ vào má anh. Đúng là tôi chỉ chạm rất nhẹ thôi vì tôi không muốn làm anh tỉnh giấc, xong rồi lại thu tay về nằm im ngay. Ngắm anh thêm một vài phút, tôi mới “yên tâm” đi ngủ.
- Sao còn chưa ngủ đi?
Giọng anh bỗng vang lên nhè nhẹ, ấm áp vô cùng, nhưng nó làm tôi ngượng không biết giấu mặt vào đâu nữa >”<. Ra là anh đang thức TT- TT.
Tôi luống cuống trả lời:
- Em…em ngủ rồi mà.
- Thế nói mơ à, lại còn sờ má người ta nữa.
Rồi tôi thấy anh khẽ nhếch miệng cười. Rõ là tôi đang nói trêu tôi mà sao vẫn thấy mê cái nụ cười đểu đấy chứ >.<
- Hì – tôi cười gượng gạo – xin lỗi anh.
- Hâm à, xin lỗi gì chứ. Muộn lắm rồi đấy, ngủ đi, mai còn đi học....
« Trước1...99100101102103...255Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ