↓↓ Truyện Cô Dâu Bỏ Trốn Full - MySweetLovelyDay
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Sáng mai mình nhất định phải hỏi nó lý do tại sao nó lại mang một bộ mặt thất vọng như thế khi về nhà…!!!
Bà suy đoán.
- Hay là công việc làm ăn của nó không được thuận lợi nên nó mới buồn như thế, vì từ xưa tới nay khi nó nói chuyện với mình nó chỉ có nói về công việc và công việc mà thôi…!!!
Bà gọi cô giúp việc.
- Hồng ra đây bác bảo…!!!
Chị giúp việc vội bỏ bác đĩa ở đấy rồi chạy ra. Chị ta lễ phép hỏi.
- Dạ, thưa bà. Bà có gì căn dặn cháu…??
Bà Liên đặt tách trà xuống bàn, bà khẽ thở dài bảo Hồng.
- Ngày mai cháu nhớ mua nhiều thức ăn một chút nhé vì bà muốn làm một mâm cơm mời Vân tới nhà mình chơi…!!!
Hồng ngoan ngoãn trả lời bà Liên.
- Dạ, cháu biết rồi. Mà hình như cô ấy lâu rồi chưa tới nhà mình thì phải, không biết là cô ấy có bận gì không…??
Bà Liên tò mò hỏi Hồng.
- Cháu thấy Vân là người như thế nào…??
Hồng hơi suy nghĩ một chút rồi đáp lời bà Liên.
- Cháu nghĩ Vân là một cô bé tốt bụng, tuy có hơi thẳng tính một chút nhưng cô ấy dễ tha thứ và hay giúp đỡ người khác…!!!
Bà Liên hài lòng vì Hồng cũng suy nghĩ giống như mình. Bà cười hỏi Hồng tiếp.
- Cháu nghĩ sao nếu bác tác hợp Vân với Khoa…??
Hồng cười tươi nói.
- Cháu ủng hộ bà trong chuyện này, nhưng bà cũng đừng nên vội vàng quá mà lại hỏng việc vì Vân là một cô gái có lòng tự trọng rất cao, nó không muốn ai ép nó trong chuyện này đâu. Ngoài ra cháu thấy cậu chủ và Vân vẫn chưa có cảm giác gì với nhau mình mà cho họ biết ý định này chỉ làm cho họ thêm ngại ngùng rồi không thèm nhìn mặt nhau cũng nên…!!!
Bà Liên gật gù bảo Hồng.
- Cháu nói đúng, bác muốn tạo cơ hội cho chúng nó gần gũi nhau hơn rồi tính tiếp…!!!
Hồng cười cười không nói gì, chị hỏi bà Liên.
- Bà có còn dặn dò gì cháu nữa không để cháu còn vào làm nốt công việc còn dang dở…!!!
Bà phẩy phẩy tay bảo Hồng.
- Cháu vào làm công việc của mình đi, có gì thì bác gọi cháu sau…!!!
Hồng vâng dạ rồi bước vào trong. Chỉ còn mình bà Liên ngồi ở đấy, bà thích thú nghĩ.
- Con bé Vân và thằng Khoa tuy là hay sung khắc nhưng biết đâu mai sau chúng nó lại yêu nhau và thích nhau thì sao, mình cần phải làm một cái cầu nối cho tình cảm của hai đứa vì nếu không thằng cháu cù lần, khù khờ và ham công tiếc việc của mình, có khi chết già nó cũng không tìm được ai mất…!!!
Trong khi bà nội lo lắng cho chuyện tình cảm của mình, Khoa lại đang say sưa làm việc. Khoa đang truy tìm thông tin trên mạng, sắp tới có vài đối tác nước ngoài đến đặt hàng nên anh chàng muốn biết càng nhiều về họ càng tốt.
Bữa ăn của Vũ không hề diễn ra trong im lặng anh chàng phải một phen giật mình vì chiếc điện thoại thân yên đang vang lên một bài hát giáng sinh quen thuộc. Vũ chán nản mở máy.
Anh chàng không hiểu số này là của người nào mà lại gọi cho mình. Vũ định không nghe nhưng anh chàng tự nhủ.
- Biết đâu người này gọi cho mình vì có chuyện quan trọng cần bàn thì sao. Mình nên nghe đi thì hơn…!!!
Vũ cầm điện thoại rồi áp vào tai, anh chàng lịch sự hỏi.
- Xin hỏi ai đang gọi cho tôi đấy…??
Đầu dây bên kia sau hai giây ngập ngừng cuối cùng cũng lên tiếng.
- Em xin lỗi vì làm phiền anh nhưng anh có thể nói chuyện với em một chút được không…??
Vũ giật mình vì đây không phải là giọng nói của Lan đây sao. Cô ta lại muốn gì nữa mà lại gọi điện cho mình thế này.
Vũ thay đổi thái độ lúc nãy bằng một giọng chán nản. Anh chàng vặn hỏi Lan.
- Cô muốn gì…??
Lan ôm gối nằm ở trên giường. Cô ả đang buồn và đang cô đơn, cô ả muốn có người san sẻ và người đầu tiên mà cô ả nghĩ đến là Vũ. Cô ả liền cầm lấy cái điện thoại của mình rồi gọi cho Vũ ngay lập tức.
Lan ngập ngừng hỏi Vũ.
- Anh…Anh có thể đi ăn cùng em không …??
Vũ ngán ngẩm nói.
- Thành thật xin lỗi cô vì tôi đang đi ăn cùng bạn bè. Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây…!!!
Lan hơi tiếc nuối vì cô ả không bao giờ có cớ hội được tiếp cận hay gần gũi với Vũ. Anh chàng luôn tìm cách tránh xa hay lảng tránh cô ả. Cô ta hờn rỗi hỏi Vũ.
- Chắc anh đang đi ăn cùng cô vợ chưa cưới của mình chứ gì. Hạnh phúc ghê há…??
Vũ cáu tiết khẽ gắt Lan.
- Tôi có đi ăn cùng ai hay hạnh phúc hay không thì liên quan gì đến cô, không lẽ tôi làm gì hay đi ăn cùng ai cũng phải xin phép và cảm thấy có lỗi với cô. Cô nên nhớ chúng tay ngay cả bạn bè cũng không phải, tất cả mọi thứ đều là do cô tự nhận vơ về mình mà thôi…!!!
Lan siết chặt cái điện thoại của mình trong bàn tay, cô ả căm thù nói.
- Anh đừng quên dù gì tôi cũng đã nói là tôi không bao giờ từ bỏ anh một cách dễ dàng. Tôi sẽ làm mọi cách để anh biến thành của tôi. Nếu anh không muốn con nhỏ vợ chưa cưới của anh gặp bất cứ chuyện gì thì hãy đống ý làm người tình của tôi đi…!!!
Vũ cảm thấy ghê tởm, anh chàng chưa bao giờ thấy một cô gái nào trơ chẽn và đểu như cô ả Lan này. Vũ đã vượt quá mức chịu đựng của mình. Anh chàng quát.
- Cô quá đáng vừa thôi. Cô là dân giang hồ hay sao mà dám đi dọa nạt này nọ. Tôi thật hối hận vì đã không làm điều này sớm hơn, lẽ ra tôi phải cho cô ăn vài cái tát mới phải. Tôi nói thật cho cô biết, cô càng làm vậy thì tôi càng ghét cô hơn mà thôi. Tôi không bao giờ muốn nghe hay muốn nhắc đến tên của cô nữa, vì vậy làm ơn đừng bao giờ gọi điện quấy rầy tôi…!!!
Vũ tức quá anh chàng liền cúp luôn máy. Lan nhăn mặt lại vì tiếng một tiếng cạch vang lên thật to. Cô ả nghiến chặt hai hàm răng của mình lại, nỗi hờn ghen đang sôi xục ở trong lòng, cả người của cô ta như muốn bốc hỏa. Cô ta lẩm bẩm nói một mình.
- Anh hãy chờ đấy, nếu anh không thuộc về tôi thì con nhỏ kia cũng đừng hòng có được anh. Nó chỉ là một con nhóc thì làm sao nó có thể địch được với tôi. Tôi phải làm cho nó chịu nhục một cách thậm tệ, và phải rời xa anh ngay lập tức…!!!
Cô ta tức giận ném cái gối xuống giường. Cả một bàn phấn trang điểm bị cô ta gạt hết tất cả xuống đất. Cô ta uất hận vì bị Vũ cho ra rìa. Cô ta tự hỏi là mình hờn ghen như thế này là vì Vũ không yêu mình hay chỉ đơn giản là muốn chiếm được Vũ.
Cô ả cười một cách thật man dạ i. Cô ả nói.
- Dù là vì lý do gì thì mình cũng phải làm cho cái tên kia phải chịu quỳ gối xuống van xin mình tha thứ và cầu xin mình yêu hắn thì thôi…!!!
Ánh mắt của cô ả ánh lên những tia nhìn oán độc và căm thù. Cô ả nhìn trừng trừng ra cửa sổ, cô ả bóp nát quả cam đang cầm trên tay rồi ném nó bay đánh vèo một cái qua song sắt cửa xổ.
Chỉ tội nghiệp cho bác làm vườn. Bác đang tập trung làm việc thì bị một vật gì đó rơi đánh bốp một cái vào đầu. Bác giật mình vội buông cái cuốc và nhìn thật kỹ xem là vật gì.
Bác kinh ngạc vì không biết quả cam này bay ra từ đâu. Bác lẩm bẩm.
- Cũng may chỉ là quả cam nếu là viên đá hay viên sỏi thì còn gì là đầu của mình nữa. Người nào mà bất cẩn và vô duyên hết sức…!!!
Nỗi tức giận và căm hờn của Lan tràn hết cả ra mọi thứ, cô ả đập phá gần hết đồ đạc trong nhà rồi quát lên thật to.
- Con bé Hoa đâu rồi. Mau lên đây tao bảo…!!!
Hoa đang nấu ăn và dọn dẹp trongbếp nghe tiếng gọi thất thanh của cô chủ. Con nhỏ hãi quá vội thưa.
- Dạ, em ở đây…!!!
Con nhỏ chạy thật nhanh lên lầu hai. Con nhỏ sợ hãi nhất là cô chủ khó tính và hay bắt chẹt những người làm trong nhà này.
Con nhỏ run run gõ cửa rồi bước vào trong. Hoa kinh hãi khi nhìn thấy những vảnh vỡ vụn của đồ đạc bị đập phá. Lan tóm lấy áo của Hoa rồi tiện tay cô ả tát cho Hoa một cái để xả bớt giận trong người ra.
Cô ả nghiến răng nói.
- Mày quét dọn hết chỗ này cho tao. Tao mà thấy còn sót bất cứ thứ rác nào ở trong phòng khi tao quay lại là mày chết với tao. Mày đã nghe rõ chưa hả…??...