↓↓ Truyện Cô Dâu Bỏ Trốn Full - MySweetLovelyDay
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Cô ta đau khổ cùng cực và khóc nấc lên, cô ta cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Càng nhớ đến đâu cô ta càng kinh tởm Công hơn nhưng cô ta làm gì được hắn.
Hai tay của cô bóp thật chặt vào cái vòi hoa sen, thế là hết mình phải làm sao bây giờ, chúa ơi, có ai hiểu cho lòng của con, tại sao không phải là ai khác mà lại là hắn.
Lan định kiện Công ra tòa, nhưng cô ta lại ngừng ngay ý nghĩ này, vì đây đâu phải là lần đầu tiên cô ta qua đêm với đàn ông. Cô ta không muốn làm to chuyện này vì không muốn Vũ biết, nếu mà anh ấy biết thì kế hoạch tiếp cận của cô ta đâu còn nữa.
Lan là một con cáo già dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cô ta cũng nghĩ được ra cách để thoát thân.
Công đã dậy và bỏ đi từ bao giờ rồi, sau khi chơi cho thỏa anh ta sung sướng nhìn nạn nhân của mình vẫn còn ngon giấc. Anh ta nhếch mép của mình lên, lấy cho mình cái áo và tắm qua, anh ta khép cửa và bước ra ngoài. Trên tay của anh là một xấp ảnh dày, anh ta đã chụp lại tất cả hình ảnh khỏa thân của Lan.
Lan ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi khách sạn nhưng trên mặt của cô ta tái xanh vì thuốc và vì uất hận, cô ta không ngờ cả đời của mình đi trêu đùa kẻ khác nay lại bị người ta chời lại một cách sâu cay như thế này.
Vân đã ngủ bốn tiếng rồi mà nó vẫn chưa chịu dậy. Khoa vì mải làm nên cũng quên không đánh thức con nhỏ.
Vân khẽ cựa mình, nó vươn vai và ngáp một cái thật to. Trên nét mặt của nó biểu hiện sự thỏa mãn vì được ngủ đã giấc. Vân giật mình vì nó đang nghĩ xem mình đang ở đâu.
Vân thấy mình đang nằm trên giường, cái chăn được đắp ngang người. Vân vội nhảy xuống đất, khẽ vuốt tóc cho thẳng, nó mở cửa bước ra. Vừa mới nhìn thấy Khoa, Vân đỏ hết cả mặt vì xấu hổ.
Khoa vừa bực mình vừa buồn cười hỏi nó
- Thế nào hả cô nhân viên của tôi, ngủ đủ chưa…??
Vân bẽn lẽn nói.
- Dạ, đủ rồi ạ…!!!
Khoa nghe Vân trả lời anh như một con mèo, anh càng bực mình hơn.
- Bây giờ thì cô làm việc cho tôi…!!!
Anh ném cho nó một đống hồ sơ, chưa hết anh quát.
- Cô phải hoàn thành hết cho tôi trong ngày hôm nay, làm luôn bản báo cáo tình hình của công ty…!!!
Anh trừng mắt lên bảo nó.
- Và làm luôn bản kiểm điểm về thái độ của mình đối với sếp…!!!
Vân chán chẳng buồn cãi nhau với Khoa, con nhỏ ngoan ngoãn mang chồng hồ sơ mà Khoa vừa ném cho mình và tước luôn cái Laptop của Khoa. Nó không nói gì nữa mà cắm cúi vào làm việc.
Vân cố gắng hoàn thành công việc và nhiệm vụ của mình sớm. Nhưng Khoa không tha cho con nhỏ. Anh chàng bắt Vân dịch hết tài liệu này tới tài liệu khác. Khoa muốn hành và đầy Vân cho bõ ghét.
Vân lau mồ hôi trán, cô nàng vừa bưng một chồng hồ sơ vừa thở hổn hển vì mệt. Vân lẩm bẩm.
- Cái tên chết tiệt kia, hắn đúng là đồ độc ác mà, hắn định hại mình chết đói và chết dần vì mệt đây. Được anh muốn chơi thì tôi chơi với anh…!!!
Vân thôi không còn làu nhàu hay lẩm bẩm chửu rủa Khoa nữa mà cô nàng chăm chú và cắm cúi làm việc. Trên môi của cô nàng nở một nụ cười thật gian. Khoa nhìn thấy nụ cười đó, anh chàng cảm thấy nghi ngờ và có ý đề phòng ở trong dạ, vì từ khi làm chung với Vân đến giờ anh chàng hiểu Vân là một con bé nghịch ngợm và hay bày trò để trêu ghẹo người khác.
Vân khẽ quay lại nhìn Khoa một cái rồi nở một nụ cười, Khoa giật mình và đỏ mặt vội cúi xuống giả vờ ghi ghi chép chép. Anh chàng cảm tưởng mình là học sinh bị cô giáo bắt gặp đang quay bài.
Vân lấy tay che miệng của mình lại, cô nàng thì thầm.
- He he he, hôm nay tôi và anh cùng nhịn đói để làm việc. Tôi xem anh kêu mệt trước hay là tôi…!!!
Vân liền giở mấy que kẹo mút rồi cho lên miệng ngậm, cô nàng vừa làm việc vừa ngậm kẹo nên trông rất hoạt kê.
Khoa bực mình hỏi Vân.
- Cô có còn con nít không hả, đúng là đồ bất lịch sự. Đây là văn phòng làm việc chứ không phải là canteen, vì vậy cô làm ơn bỏ cái que kẹo ra khỏi mồm cho tôi nhờ…!!!
Vân cười cười, rồi vớ lấy túi xách của mình. Cô nàng chìa ra một que kẹo trước mặt của Khoa. Cô nàng mời.
- Anh có muốn ăn không vì tôi còn nhiều lắm…!!!
Khoa vừa bực mình vừa buồn cười. Con nhỏ này coi mình là cái gì nhỉ, không lẽ nó coi mình là con nít hay sao. Mình là một thằng con trai và đã trưởng thành rồi ai lại đi ăn kẹo mút. Con bé này đúng là trẻ con.
- Không cám ơn cô. Cô cứ giữ lấy mà ăn…!!!
Vân cười khì bảo Khoa.
- Tôi chỉ sợ nếu ăn một mình mà không mời anh. Anh lại bảo tôi là đứa không biết phép tắc…!!!
Khoa ngán ngẩm lắc đầu rồi quát Vân thật to.
- Này cô kia, Cô đã hoàn thành xong công việc chưa, sao còn không làm việc đi. Cô có tin tôi lại trừ thêm tiền lương của cô không…!!!
Vân tỉnh bơ bảo Khoa.
- Vâng, sếp cứ tự nhiên. Vì em biết kể từ khi làm cho xếp, em đã xác định là mình sẽ bị xếp bắt nạt và chết đói rồi nên sếp cứ thong thả mà làm…!!!
Khoa muốn điên cả cái đầu. Anh chàng không nói một lời nào nữa mà tập trung và cái desktop.
Vân cũng tập trung vào công việc của mình. Cô nàng đánh máy mấy tài liệu đã dịch xong, rồi làm bản báo cáo tình hình của công ty cho Khoa.
Vân đặt một chồng hồ sơ trước mặt của Khoa. Vân đặt đâu có nhẹ, cô nàng cố ý làm cho Khoa phải giật mình lên thì thôi. Đúng là Khoa vì mải làm việc nên không hay là Vân đang đứng trước mặt mình. Khoa giật bắn người lên, tim của anh chàng đang nhảy điệu Van ở trong lồng ngực.
Vân bịp chặt miệng của mình lại để tiếng cười khỏi thoát ra ngoài. Khoa tức quá liền lấy tay gỡ tay của Vân ra khỏi miệng. Vân phá ra cười thật to. Trạng thái tinh thần của hai người lúc này trái ngược nhau, Vân thì hạnh phúc vì đã dọa được Khoa, còn Khoa tức điên lên và chỉ muốn cho con nhỏ Vân này một cái cốc.
Anh chàng cố nén để hỏi.
- Cô đã làm xong rồi chứ…??
Vân khẽ e hèm một tiếng và nuốt tiếng cười ở trong bụng. Cô nàng lấy bộ mặt thật nghiêm túc để trả lời xếp của mình.
- Vâng, thưa sếp. Em đã dịch, đánh máy toàn bộ và làm luôn bản báo cáo của công ty cho sếp rồi…!!!
Khoa ngả người ra sau ghế, anh chàng khoanh tay lại, mắt nhướng lên hỏi Vân.
- Cô có biết là mình đã quên gì không…??
Vân khẽ ngước mắt lên, cô nàng đang nhìn trần nhà, cái tay xoa xoa cầm. Đầu óc của cô nàng đang hoạt động rất mạnh và đang kiểm tra xem mình đã quên không làm nốt yêu cầu gì của Khoa. Vân cười khì bảo.
- Xin lỗi sếp, nhưng em không nhớ gì cả…!!!
Khoa vỗ bàn đánh dầm một cái. Vân giật bắn người lên, Con nhỏ khẽ gắt.
- Sếp không thể ăn nói nhẹ nhàng được hay sao mà phải đập bàn để thị uy thế…??
Khoa cười khẩy bảo Vân.
- Với người ương bướng và cứng đầu như cô, nói chuyện nhẹ nhàng không có tác dụng. Tôi bảo cô làm thêm bản kiểm điểm vì thái độ bất kính đối với sếp của mình và thêm hành vi dám ngủ trong giờ làm việc nữa…!!!
Vân tiu nghỉu hỏi Khoa.
- Anh có thấy mình hơi quá đáng không, nhân viên bị ốm anh cũng không cho nghỉ, anh bắt người ta đến đây làm việc, bị xốt thì phải uống thuốc mà uống thuốc thì phải ngủ chứ…??
Khoa trừng mắt lên, anh chàng ngồi dậy rồi lôi Vân sát vào mặt mình.
- Cô mà còn dám cãi tôi, hay có những hành động chống đối nữa là tôi lôi cô ra tòa thật đấy…!!!
Vân quay mặt sang hướng khác, cái chân của cô nàng khẽ dặm nhẹ lên chân của Khoa. Vân giả vờ ngoan ngoãn bảo Khoa.
- Vâng, thưa sếp em biết mình phải làm gì rồi…!!!
Khoa nhăn mặt lại vì đau, Khoa định cho Vân một cái cốc vào đầu nhưng cô nàng nhanh hơn. Vân lách người ra khỏi tầm với của Khoa, rồi giả vờ ôm lấy bụng của mình.
- Xin lỗi sếp, em cần đi vệ sinh một tí…!!!
Vân bỏ chạy ra cửa thật nhanh, rồi đóng đánh rầm một cái và bỏ đi luôn. Khoa bị cục tức chèn từ sáng tới giờ, anh chàng như quả bom đang nổ chậm....