↓↓ Đọc Truyện Sao Đỏ Voz Full - Rantaro_No1
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Lau nước mắt đi.
Tôi đưa khăn giấy cho sao đỏ, cô nàng quay sang nhìn tôi, mắt ươn ướt.
- Sao P không vào lớp, ra đây làm gì chứ.
P không nhìn thấy V nên đi tìm, P lo lắng cho V. Chả hiểu sao, lúc đó, tôi lại nói theo con tìm mình mách bảo, tôi không dấu cái cảm xúc đang hừng hực trong tôi.
- Ừ, vậy tìm thấy V rồi, thấy V vẫn ổn, thì P lên lớp đi, không thì lại muộn giờ.
Tớ muốn ngồi đây với V một lát, lúc trước tớ đã thấy V và A nói chuyện với nhau rồi. Thật sự thì chuyện này khó có thể cứu vãn được.
- Ừ, V cũng biết vậy. Có lẽ hết thực sự rồi P ạ, không còn gì nữa đâu, V không thể giữ cái tình bạn ấy được nữa.
Tôi ngồi im, không nói, chỉ nhìn sao đỏ, lặng lẽ, hình bóng ấy. Bất chợt trời đỏ cơn mưa, cơn mưa rào giữa những ngày đông lạnh giá, mưa nặng hạt, tôi thầm nhủ, hay là ông trời đang khóc…
Tôi và V chạy vội vào lớp, vừa chạy vừa nhìn nhau, hai đứa che cặp lên trên đầu, chạy thục mạng. Vào tới ban công của nhà xe, chúng tôi nhìn nhau, 4 mắt gặp nhau, cảm giác ấy. Tôi thấy sao đỏ cười hì hì:
- Mặt nhọ à ông tướng, nhìn cái gì mà nhìn. Lau mặt đi, ướt hết cả rồi, lạnh thế.
Sao đỏ lấy ra một túi khăn giấy, đưa cho tôi và bắt đầu lau mặt, lau mái tóc ướt của cô ấy, rồi nhìn trời, mưa khá to, rồi bất ngờ, sao đỏ đưa tay ra, nghich nước mưa rơi xuống từ mái hiên.
- Cậu cũng thích nghịch nước mưa à, lạnh thế mà không sợ sao. Tôi cười.
- Ừ, tớ thích mưa lắm, mưa với tớ như người bạn. sao đỏ trả lời.
- Vậy là tớ với cậu có điểm chung rồi, tớ cũng thích mưa, mưa mang lại cho tớ cảm giác trở về tuổi thơ, trở về cái thời nô đùa đá bóng dưới mưa.
Tôi đang âm thầm hồi tưởng lại cảm giác hồi nhỏ đá bóng với mấy thằng bạn nối khố, thằng A, thằng T… thì bất chợt, tôi bị đẩy ra ngoài trời mưa..
- Ra đấy mà tắm mưa đi, đá bóng đi. Sao đỏ cười nắc nẻ, hàm răng trắng muốt.
- Đồ độc ác, mưa to như thế, lạnh như thế mà đẩy người ta ra ngoài à.
- Thì đấy thích tắm mưa thế cơ mà, cho ra luôn cho sướng, đây chỉ thích nghịch chứ không thích tắm. Chỉ có bọn con trai các ông mới thích thôi
Thôi, lên lớp, ở đây lâu, bọn bạn nó lại dị nghị.
Thế là tôi với sao đỏ lại một lần nữa băng qua mưa lên lớp, sao đỏ không quên chào tôi bằng một nụ cười tươi, rồi vào lớp. Còn tôi nâng nâng đi lên trên cầu thanh, cười như thằng điên. Nhiều khi, có những sự tình cờ tới thú vị. Đang sướng thì tôi nghe thấy giọng quát:
- Đã đi muộn, không lên lớp còn vừa đi vừa cười như thằng điên.
Thì ra là con nhỏ lớp trưởng, chắc kiếp trước tôi nợ lần gì nó đây. Đây cũng là dịp cho tôi trả thù nó hôm nọ.
- Gái già và ế thì không được phép quát các anh đẹp trai biết chưa.
Con bé vẫn như mọi hôm, nó đuổi tôi, chạy lòng vòng, lên tận lớp. Hậu quả của việc trêu nó là vị ăn 2 phát đấm đau điếng vào lưng. Cũng chả sao, tâm trạng hôm nay của tôi đang vui, thế nên, có bị ghi sổ đầu bài vì nghỉ không phép thì cũng chả làm sao
Vậy là, mưa đã mang trái tim của tôi tới gần sao đỏ hơn một chút. Tôi nhắn tin cho sao đỏ sau khi lên lớp, ngồi giờ văn với bà cô già đáng ghét.
- Thế nào hả cô nàng chuyên hành hạ người khác, giờ đã bị nếm mùi đau khổ vì ghi sổ đầu bài chưa hả.
Tin nhắn trả lời tới ngay sau đó
- đây nghỉ có phép, nên không bị nhé.
Tôi ngạc nhiên, hỏi lại:
- Sao lại có chuyện vô lí thế nhể, rõ ràng vào lớp muộn, nghỉ một tiết không phép cơ mà.
- Ừ, nhưng lúc ở sân bóng đã bảo con bạn viết cho cái giấy xin nghỉ tiết 1 rồi, nên là giờ chỉ có ai đó hậm hực thôi.
Tôi nhắn lại: đồ thủ đoạn , rồi cười vui, mặt trời lại lên sau cơn mưa…
Những ngày tươi đẹp ở cái thời học sinh bắt đầu…
Chap 7: Chuyện chúng mình.
Sau cái buổi trú mưa ngày hôm đó, chúng tôi có thêm thời gian để gặp nhau nhiều hơn, thường là vào sau buổi học, có hôm thì ngồi lê la ở quán căng – tin, hoặc là quán nước gần cổng trường. Cũng có khi chúng tôi đợi khi đèn đường sáng, thì bắt đầu song song hai chiếc xe đạp đi chơi, sao đỏ của tôi thích thế, vì nó lãng mạn, như trong truyện cổ tích… và tôi cũng thích những cái khoảnh khắc bên sao đỏ , được trêu cho bé cười khúc khích, cười nghiêng ngả, nhưng có một lần, cái tính hiếu động của sao đỏ , suýt làm hại bé, đừng bị bất ngờ vì cái vẻ bề ngoài đẹp như thiên thần, hiền dịu mà bị đánh lừa, sao đỏ của tôi quậy ác lắm.
Hôm đó, như thường lệ, chúng tôi đi về sau khi con đường đã bắt đầu lên đèn mờ mờ. Từ cái ngày mưa rơi định mệnh đó, tôi ít khi về cùng bọn thằng A, thằng T. Chúng nó ghét, bảo tôi trọng sắc khinh bạn, nhưng hai thằng đều không có ý kiến ngăn cản, mà ngược lại, chúng nó cũng giúp tôi khá nhiều. Thằng A mặc dù không thích nhắc tới sao đỏ trước mặt nó, nhưng thỉnh thoảng, thằng nhóc vẫn hỏi thăm tình hình của sao đỏ tôi hỏi, nó chỉ cười, nó bảo: khi nào như tao thì mày hiểu , tôi cũng chả quan tâm nữa, kệ nó.
Đang đi nghênh ngang trên đường, nhiều khi hai đứa đùa nhau, chút nữa thì bị ông xe máy đi ngang đâm phải. Khi ông ấy quát, thì sao đỏ tỏ ra rất ăn năn, với đôi mắt long lanh ấy, cái vẻ như hối lỗi, có ai không thể tha thứ, và thường thì tôi là người gánh chịu những lời mắng mỏ của khách qua đường. Nhưng tới khi ông ấy đi khỏi, thì cái vẻ thơ ngây ấy biến mất, sao đỏ lè lưỡi, làm mặt xấu, rồi quay ra cười khanh khách với tôi, vô tư biến tôi thành kẻ xấu. Tôi cũng không giận, mà còn phì cười với cái điệu bộ trẻ con ý.
Tới một nhà nọ, sao đỏ đột nhiên nghĩ ra một trò tinh quái. Tôi biết ngay, nhìn cái điệu hăm hăm hở hở là đoán ra liền
- P có muốn thử cảm giác mạnh không..
Tôi đang không hiểu cái cảm giác mạnh đấy nó là như thế nào, thì bé sao đỏ của tôi, chống xe đạp, chạy nhanh ra cổng nhà, tay cầm hòn sỏi nhỏ, tôi đã nhận ra, đối tượng mà sao đỏ muốn tấn công là một chú chó vàng đang bị xích ở gốc cây trứng cá gần đó. Tôi chưa kịp lên tiếng ngăn cái hành động quái dị ý lại, thì sao đỏ đã ném hònđá thật mạnh vào chỗ con chó đang nằm gần đó. Như có bản năng, con chó bị đau, quay ra, 2 mắt nhìn địch thủ của nó đang đứng khoa chân múa tay cười một cách khoái chí:
- Cho mày chết, dám trêu chị à …
Nụ cười chưa kịp tắt, thì con chó vùng dậy, nó đuổi, vâng, chính xác là nó đang lao theo sao đỏ của tôi, còn sao đỏ mặt tái mét, chạy ra hướng mà tôi đang đứng, vừa chạy mồm vừa hét P ơi, đánh nó đi, đánh nó đi… (gây họa xong thì bảo mình gánh đây) .
Tôi giật mình, nhìn xung quanh, không thấy cái gì để tự vệ cả, tôi chạy vội sang bên đường, may mắn thay có đoạn cành cây gần đó. Tôi chạy lên, chắn trước cô bé tinh nghịch của tôi, trong khi mặt sao đỏ , đã tái mét, tưởng đâu con chó bị xích, hóa ra chủ nó không mắc xích vào cây, mà thả cho nó nằm đấy. Con chó gườm gườm, cũng đánh định tiến lên, nhưng tôi cố gắng vung gậy dọa nó. Sau một hồi, con chó không thể làm gì được nữa, nó đành bỏ đi, sau khi nghe tiếng quát của chủ nó. Tội nghiệp, ông chủ nhà còn ra xin lỗi chúng tôi vì không xích nó vào, để nó chạy rông.
Sau khi giải cứu xong, tôi quay ra, hai đứa, hai khuôn mặt khác hẳn nhau. Tôi mặt đỏ bừng, còn sao đỏ của tôi thì chưa hoàn hồn, thở mạnh, tay vẫn còn đang nắm chặt lấy đuôi thắng lưng da của tôi
Tôi quay lại, nghiêm mặt nói:
- Đây là cái cảm giác mạnh mà V nói đấy à, thiếu chút nữa thì…
V không để tôi nói hết câu, cũng quay lên, vênh cái mặt lúc này đã ửng hồng hơn chút, cái môi tru ra, tôi chỉ muốn cắn cho phát:
- Ai bảo sáng nay người ta đi học, nó dám đuổi theo cắn càn, chiều nay định dạy cho nó một bài học..
Tôi à một tiếng rồi nói:
- Chả biết là ai dạy cho ai bài học
Sao đỏ đấm mạnh vào lưng tôi, tỏ ra giận dỗi lắm. Tôi mặc kệ, bỗng nhiên sao đỏ lên tiếng:...