↓↓ Đọc Truyện Sao Đỏ Voz Full - Rantaro_No1
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Ờ, thích thế, hắn cười sướng sau cái tấm mạng che mặt đen xì của phụ nữ hồi giáo. Giờ trông hắn giống Taliban thật đấy.
- Nhìn ghê quá đi, mấy ông Mỹ mà nhìn thấy thì có mà…..
- Chỉ đeo ở nhà thôi, dại gì mang ra đường, ra đường thì cứ ta là người Việt Nam mà diễn, bản sắc dân tộc mà. Tiếc là lạnh quá, không vk đã mặc áo dài rồi. Sang bên này nghich tuyết vui lắm….
Đưa con gái trên giường bắt đầu ngủ dậy, nó nhìn quanh, rồi nó thấy sao đỏ đang chat với tôi. Tôi chỉ thấy loáng thoáng nghe được vài câu:
- Người yêu tao. Giọng sao đỏ
- Ờ, mày đi nấu cơm đi, tao ran gay bây giờ
Thế rồi, tôi thấy đứa con gái ấy vẫy tay chào tôi qua màn hình, tôi vẫy tay chào lại.
- Vk phải ra phụ nó nấu cơm đây, nhân tiện học lỏm luôn cách nấu của nó. Mai buôn với ck sau.
Tôi chào tạm biệt hắn. Cũng chả biết là vui, hay nên buồn. Tôi thấy thương hắn quá, ở nhà đang được vui sướng, sống trong sự đùm bọc của bố mẹ, giờ thì phải tự lập một mình. Bên xứ người, không thân không thích. Cũng may, cái Thu nó giỏi tiếng Nga hơn hắn nhiều, vì mẹ nó đi sang nga từ những năm sau giải phóng, nên nó gần như nói như người bản địa. Vì thế mà sao đỏ của tôi cũng không sợ phải chịu khó khăn khi không biết tiếng. Hắn cũng học tiếng Nga ở nhà trước khi đi, vào 1 2 tháng gì đó, nhưng mà… khoảng thời gian đó chả thấm vào đâu.
Tắt máy, tôi bắt đầu ngồi vào bàn học. Tôi cũng phải phấn đấu, vì gia đình, và vì “ sao đỏ”….
Chap 16: Giáp tết
Hà Nội mưa, không to, nhưng là mưa phùn, bẩn kinh khủng… giáp tết rồi mà cứ mưa như thế này, thì có mà chết, chả lẽ tết nằm nhà…
Mấy thằng trong lớp đang đếm từng ngày để về nghỉ. 26 âm lịch mới được nghỉ, chờ đợi dài dài…
Vẫn như thường lệ, bây giờ, hang ngày, tôi thường đi chơi với thằng A, còn thằng T thì nó hay tít mít bên con bé H, chúng nó chả rời xa nhau được chút nào. Cũng giống như tôi ngày trước, cũng thế thôi..
- Tết này mày dự định gì không. Thằng A hỏi tôi.
- Ờ, cũng chưa biết nữa, hôm nay cũng 25 rồi, chắc lại đi bia rượu với mấy ông anh. Tôi trả lời …
- Uk, thế V có về không mày.
- Tao không rõ, nhưng chắc không đâu, hắn mới đi hôm tết dương, giờ lại về có mà đại gia quá. Tôi cười, mà như không phải cười.
- Uk, thôi mày đành chịu khó vậy…
Tôi cười, vỗ vai thằng bạn rồi đi vào lớp. Với một tình yêu xa như thế, thì tôi, phải chấp nhận những khoảnh khắc không có sao đỏ bên cạnh, không thể giống như xưa, động chút là gọi nhau đi chơi.
Bây giờ, buổi trong ngày mà tôi mong chờ nhất có lẽ là buổi tối, vì lúc đó, chúng tôi được gặp nhau, mặc dù chỉ là nhìn qua màn hình, tôi cũng thấy trong lòng ấm hơn một chút. Sao đỏ nói, bây giờ, hắn mới thấm thía cái cảm giác thèm người thân của anh chàng “ kĩ sư đo thời tiết ” trên đỉnh Sapa. Tôi chỉ cười, rồi sẽ có ngày, chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Ngày đó không xa…
- Ck iu ở nhà sao rồi.
- 26 rồi mà Hà Nội mưa phùn ghê quá vk ạ, kiểu này chắc đắp chăn nằm nhà mấy ngày tết quá.
- Tự nhiên vk thấy nhớ Hà Nội quá, thèm cái cảm giác mưa phùn phùn..
- Bẩn bỏ xừ, có gì mà thèm.
- Haizzz, lúc ở nhà thì chê nó, nhưng tới khi xa, mới thấy, cái mưa phùn rả rich, cái rét cắt da cắt thịt của Hà Nội, mới là những thứ mà làm cho những người thân xa quê cảm giác nhớ. Ck thử đi xa xem nào, xí….
- Hình như, không phải là vk mình nữa rồi, suy nghĩ như bà già ế nhở.
- Không thèm nói với ck nữa, hứ… mấy hôm nay ở đây ngộ ra nhiều thứ lắm. Để vk đúc kết lại thành sách, bao giờ về nước, mang ra bán. Hắn cười khoái chí.
- Mà vk biết xào bắp cải rồi nhé, ngon cực……..
- Uk, vk giỏi nhỉ, mà sao hôm trước thấy bắp cải, hôm nay thấy bắp cải, không có rau gì khác à.
- Lấy đâu ra, ở bên này tính ra 200k 1 cân rau cải, 250k 1 cân rau muống. Chỉ có bắp cải là rẻ, nên cũng chỉ ăn bắp cải. Cứ cái nào mọc được trong thời tiết lạnh là rẻ mà ck.
- Uk, ở nhà mang 10k ra chợ thì có mà đầy rau.
Cuộc nói chuyện cứ như thế, tôi cảm nhận ra, cuộc sống của một học sinh xa nhà không hề dễ chịu như tôi tưởng tượng. Ở cái nơi mà, mọi thứ đều trở nên xa lạ, không người thân thích, thiếu thốn tình cảm.
Còn một ngày nữa là nghỉ tết…..
Hầu như chẳng học hành gì nữa, chỉ thấy tiếng cười đùa của bọn nó. 12 rồi, chả mấy chốc là xa nhau, còn chơi với nhau lúc nào được thì cố thôi. Sau này ra trường, đâu còn có cơ hội để gặp nhau nữa. Một vài lời mời được gửi tới như: tết này xuống nhà ta chơi nhé, chúng mày, nhà tao luôn rộng mở, hay con béo này, mày mà vào thì ăn hết cả thức ăn tết nhà tao à… đại loại là thế, râm ran khắp lớp. Giờ ngồi viết lại, thấy nhớ cái hồi trẻ con ý thế chứ lị.
- Bên đó có chuẩn bị tết nhất gì không hả vk.
- Có chứ ck, bên này nhiều người Việt, cũng có cả bánh chưng nữa…
- Ơ, thế bên đó, lấy đâu ra củi mà luộc bánh hả vk.
- Thấy mấy anh chị khóa trên bảo: luộc bằng gas.
- Uk, cũng sắp tết rồi, mừng tuổi vk trước nè…
Tôi nói xong, giơ tờ 20k ra trước màn hình máy tính. Mắt hắn rung rung.
- Năm nay không được nhận lì xì rồi ck ạ, buồn..
- Có lì xì của ck rồi mà còn kêu là không được nhận.
- Của ck thì nói làm gì, hứ, có cầm được đâu.
- Thế để ck chuyển phát nhanh sang cho nhé…..
Hắn lại cười, cứ vênh mặt lên. Sao đỏ của tôi là thế, lúc khóc thì nhìn thương lắm. Mà cười thì lại thấy nghịch nghịch đáng yêu. Yêu xa, cũng có cái cảm giác thú vị của nó. Cảm giác nhớ thương hơn là bình thường, mong ngóng, chờ đợi….
Kì nghỉ tết đã tới, tôi ghét những ngày trước tết, dọn dẹp nhà mệt phờ. Nào nhổ cỏ vườn, nào lau dọn cửa kính, bàn thờ, toàn việc linh tinh, mà sao tôi thấy nó mệt thế chứ lị. Chán ngắt. Ngày xưa bé, thích tết, tết chả phải làm gì. Giờ lớn rồi, phải làm nhiều hơn, không được chơi nữa, toàn phải làm, nên đâm ra ghét. Chỉ muốn vào tết cho mau.
Chiều 27 tết….
Đang lau dọn nốt cái cầu thang, vừa nghe nhạc, đung đưa, đung đưa. Nghe mấy bài hát về tết, cảm giác rộn rang, khó tả… đang tự hỏi không biết mấy ông nhạc sĩ ăn gì, mà sang tác được những bài bất hủ vậy.
Chuông điện thoại, chắc lại mấy ông tướng ở làng rủ đi chơi đây mà, đang bừa bộn ra mà cứ rủ, sang gọi rồi, giờ lại gọi nữa. Mệt hết người…
Tôi mở máy ra… là sao đỏ gọi. Vừa vui vừa bất ngờ, chắc hắn bên ấy đang chán, nên là gọi về đây.
- Alo vk iu à, nhớ ck sao mà gọi thế, tình cảm thật.
- Uk, nhớ ck sắp không chịu được đây này, hix hix, ck chuẩn bị tết tới đâu rồi.
- Uk, cũng hòm hòm, đang dọn nhà mệt gần die đây, hix, chiều còn đi mua bánh kẹo tết với mẹ, rồi ra chùa nữa chứ, còn vk, bên ấy có đón tết không.
- Có chứ, tết này sẽ là tết vui… Á, ck ơi, chó, nhà ck có chó à…
Tôi giật mình, ơ, không còn là giọng ở trong điện thoại nữa. Tiếng hét của sao đỏ ở ngoài cổng nhà tôi. Tôi vứt cái giẻ lau xuống đất, chạy ra ngoài ngõ:
- Ki, vào nhà ngay, mù à.
Con kiki đang gầm gừ trước cổng, cổng khép, nên nó không ra ngoài được, chỉ gườm gườm nhìn qua cánh cống sắt…
Nó chạy vào nhà. Tôi bước ra, ai đây… tôi không phải đang mơ chứ, đứng trước mặt tôi, cái hình bóng mà tôi nhớ thương, làm sao tôi quên được….
- Bất ngờ không, hahaa… Hắn cười tít mắt, nụ cười thật tinh nghịch và đáng yêu.
Tôi không nói gì nữa. quả thật lúc này, cảm xúc quá đỗi dâng trào rồi. Tôi không kìm lòng được nữa. Tôi lao ra, ôm sao đỏ của tôi vào lòng. Ôm thật chặt, cho bõ những cảm giác nhớ nhung, xa nhau hơn một tháng, mà tôi cảm thấy dài, dài lắm. Tôi cũng cảm nhận được, hắn gầy hơn xưa..
- Bỏ người ta ra, đang ở ngoài đường mà làm thế à, không sợ bà con hàng xóm người ta cười cho.
- Có bỏ ra không, chết ngạt bây giờ…...