NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hiểu Đồng phá ra cười lớn nói:
- Là một cậu nhóc …
Vĩnh Phong tức giận nói:
- Em dám trêu anh.
Nói rồi đưa tay thọt loét Hiểu Đồng khiến cô vừa buồn cười vừa nảy người tránh né.
Reng …
Tiếng chuông cửa vang lên làm hai người giật mình. Hiểu Đồng cảm thấy lo sợ vì có thể bà Mai Hoa lại đến. Nhất là khi có bài báo kia. Hai người liền đi ra cỗng.
Phía bên kia cổng là một phụ nữ dáng vẻ ốm yếu, đang đứng quay lưng về phía họ. Bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Két …
Cánh cửa vừa mở ra, Hiểu Đồng kinh ngạc kêu khẽ:
- Mẹ.
Bà Cẩm Du từ từ quay mặt lại, sắc mặt lạnh lùng nói:
- Hiểu Đồng, thu dọn đồ đạc đi. Chúng ta sẽ dọn đi nơi khác.
- Dọn đi đâu hả mẹ – Hiểu Đồng ngạc nhiên hỏi.
- Dọn đến nhà bác sĩ Hữu Thiên – bà Cẩm Du nói một cách dứt khoát và nhìn vào Vĩnh Phong ở phía sau lưng Hiểu Đồng nói – Cậu Phong hy vọng từ nay về sau cậu đừng tìm Hiểu Đồng nhà tôi nữa. Bởi vì tôi đã hứa gã Hiểu Đồng cho bác sĩ Hữu Thiên rồi.
Cả Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đều sửng sốt tột độ.
Chương 17: Tình đầu dành hết cho em .
Vĩnh Phong đứng im lặng bên cạnh cửa sổ phòng của Hiểu Đồng, bóng dáng lặng lẽ cô độc, gương mặt đau buồn trầm ngâm. Ánh mắt bi ai tột độ nhìn Hiểu Đồng đang thu dọn đồ dùng, nửa muốn đến ngăn lại, nửa lại không dám bước chân đến. Bởi vì một khi bước đến, cậu không nén được lòng mình mà ôm lấy Hiểu Đồng giữ chặt cô trong lòng bàn tay, không để cô xa rời cậu một bước.
Đám cưới! Vĩnh Phong cũng từng mơ tưởng một buổi lễ đơn giản cùng với Hiểu Đồng trong bộ trang phụ lễ cưới màu trắng. Từng mơ tưởng cùng Hiểu Đồng đi đến cuối cuộc đời này.
Cậu sẽ chọn một nơi thật lãng mạn, giăng đèn hoa khắp nơi, và trong không khí mờ ảo lấp lánh ánh đèn soi trên mặt nước cùng Hiểu Đồng khiêu vũ dưới trời đêm. Cùng cô thưởng thức một bữa ăn thật lãng mạn bên cạnh những người đánh đàn, những giai điệu du dương nhẹ nhàng ru hồn người. Cuối cùng cậu sẽ quỳ gối và cầu hôn cô trong sự ngưỡng mộ và ganh tỵ của những người xung quanh. Cậu sẽ hạnh phúc biết bao nếu nhận được cái gật đầu ưng thuận của Hiểu Đồng.
Vậy mà, cậu chưa thực hiện được thì lại nghe được cái tin khiến cho cõi lòng tan nát. Càng tan nát hơn khi cậu nghe chính miệng Hiểu Đồng nói câu: » Xin lỗi anh! Chúng ta tạm thời không nên gặp nhau »
Hahaha…Vĩnh Phong bật cười đau đớn trong lòng. Sao Hiểu Đồng lại có thể tàn nhẫn đến như vậy, sao cô lại có thể nói ra những lời nói khiến cõi lòng người khác đau đớn một cách nhẹ nhàng và lãnh đạm đến thế. Tại sao không nhìn cậu, để cho cậu một niềm tin, để cho cậu tiếp tục chờ đợi, dù là bao nhiêu lâu cũng được.
Hiểu Đồng cúi gầm đầu thu dọn quần áo, đầu không dám ngẩng lên nhìn Vĩnh Phong. Cô biết hiện giờ Vĩnh Phong rất đau khổ, cậu đứng sửng như tượng gỗ khi nghe Hiểu Đồng nói, nhưng Hiểu Đồng cũng đau khổ có thua kém gì Vĩnh Phong. Thậm chí cô còn đau hơn cậu gấp ngàn lần. Người ta nói làm người khác đau một làm mình đau mười, cô đã phủ phàng nói lời xa cách với Vĩnh Phong, đón nhận ánh mắt oán trách của Vĩnh Phong với trái tim rướm máu.
Vĩnh Phong xin lỗi anh, mẹ em đối với em rất quan trọng. Bà đang bị bệnh không thể chịu quá nhiều xúc động. Chắc chắn là mẹ em có nguyên nhân của bà khi quyết định chuyện này.
Hiểu Đồng đã thu dọn xong tất cả đồ đạc, vốn dĩ đồ đạc cô đem đến cũng chẳng có nhiều nhặng gì. Tất cả đều bị Vĩnh Phong bỏ hết, những bộ đồ Vĩnh Phong mua cho Hiểu Đồng và bé Đường cô cũng để lại không đem đi. Những con thú nhồi bông mà bé Đường rất thích, tối nào con bé cũng lôi chúng ra chơi trò dạy học cũng phải để lại. Bé Đường chắc chắn sẽ khóc rất nhiều vì xa chúng.
Ngẩng đầu nhìn dáng đứng cô độc của Vĩnh Phong bằng đôi mắt u buồn ngấn lệ, Hiểu Đồng muốn gọi tên cậu nhưng rồi cố kiềm lại, cô cắn chặt răng nén cảm xúc từ từ quay lưng đi. Cánh tay vừa vặn nắm cửa xoay một vòng hé mở cánh cửa thì …
Rầm …
Một bàn tay thô bạo đẩy mạnh cánh cửa đóng sầm lại rồi bất ngờ ôm xiết lấy Hiểu Đồng, cuốn lấy đôi môi của Hiểu Đồng một cách cuồng nhiệt. Ép chặt người Hiểu Đồng vào cánh cửa phòng, thân người Vĩnh Phong và Hiểu Đồng sát vào nhau. Túi xách trên tay Hiểu Đồng rơi xuống, vòng tay giơ cao ôm lấy cổ Vĩnh Phong đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt kia . Không gian xung quanh chỉ còn lại tiếng tim đập mạnh.
Bà Cẩm Du bồi hồi ngắm nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, nơi mà một thời từng là tổ ấm hạnh phúc của bà. Bàn tay lướt khẽ qua từng món đồ vật quen thuộc, sự xúc động trong lòng dâng cao đến muốn bậc khóc. Bà đã ở nơi này rồi ra đi, trở về xong rồi lại lần nữa ra đi. Bây giờ bà lại đặt chân vào đây một lần nữa, rồi bà lại lần nữa phải rời khỏi nơi đây. Thật đau đớn.
Những ký ức ngọt ngào hạnh phúc từng ở dưới mái nhà này, giờ đây ngôi nhà vẫn hiện diện nơi này nhưng những ký ức đó đã trôi dạt nơi xa vắng…
Hơi thở dồn dập, Hiểu Đồng buông tay khỏi người Vĩnh Phong. Nhưng vẫn còn thấy những nụ hôn kia lướt nhẹ trên gương mặt mình chưa muốn rời đi.
Cô thì thào trong thổn thức:
- Cho em một ít thời gian để thuyết phục mẹ chấp nhận được không.
Vĩnh Phong chạm trán mình vào trán Hiểu Đồng, giọng khàn khàn hỏi:
- Bao lâu.
Hiểu Đồng không trả lời, cô quay mặt sang một bên tránh ánh nhìn của Vĩnh Phong. Cô hiểu rõ mẹ mình, bà tuy mỏng manh yếu đuối nhưng rất kiên định với ý nghỉ của mình, không dễ dàng thay đổi.
- Bao lâu – Vĩnh Phong dùng tay giữ lấy cằm Hiểu Đồng xoay nhẹ mặt cô lại đối diện với gương mặt cậu chua xót hỏi.
Hiểu Đồng nhìn vào đôi mắt đau trong veo đượm buồn của Vĩnh Phong, cảm thấy Vĩnh Phong thật đáng thương, Hết lần này đến lần khác bị cô làm tổn thương, chịu nhiều đau khổ vì cô mà cô chưa từng làm việc gì cho anh cả. Tại sao Vĩnh Phong lại yêu cô sây sắc đến như thế, nếu không yêu cô thì giờ đây anh vẫn là một chàng công tử phong lưu có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp quây quanh van xin tình yêu của anh.
- Anh sẽ chờ …dù là bao lâu anh cũng sẽ chờ em – Nhìn gương mặt suy tư của Hiểu Đồng bất giác Vĩnh Phong nói. Bởi vì đời này kiếp này người cậu yêu chỉ có Hiểu Đồng mà thôi.
Vừa nghe tiếng bước chân từ trên cầu thang vọng xuống, bà Cẩm Du vội vàng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh đưa mắt nhìn Vĩnh Phong và Hiểu Đồng từ từ bước xuống.
- Sắp xếp xong rồi chứ – Bà Cẩm Du nét mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn hỏi.
Hiểu Đồng gật đầu tiến đến bên cạnh mẹ. Bà Cẩm Du quay lưng thúc giục:
- Đi thôi! Hữu Thiên đang chờ bên ngoài.
Vĩnh Phong định mở miệng nói gì đó nhưng hiểu Đồng lắc đầu ra hiệu kêu cậu im lặng. Vĩnh Phong bất lực buông tay đi theo hai mẹ con ra bên ngoài cửa. Nhưng bà Cẩm Du đã quay lại lạnh lùng nói:
- Không cần cậu phải tiễn, mẹ con tôi tự biết đi. Cậu đi ra chỉ khiến cho Hữu Thiên hiểu lầm mối quan hệ của cậu với Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng lại lắc đầu ra hiệu Vĩnh Phong đừng tiếp tục tiễn nữa.
Vĩnh Phong đành bất lực dõi theo bóng dáng hai mẹ con Hiểu Đồng đi ra khỏi cửa. Cậu hoàn toàn không hiểu vì lí do gì mả bà Cẩm Du lại đột nhiên thay đổi thái độ với cậu như thế. Rõ ràng những lần cùng Hiểu Đồng vào thăm bà, thái độ của bà đối với cậu rất cởi mở dịu dàng. Luôn nhìn cậu với ánh mắt hiền từ ẩn chứa một sự thích thú. Vậy mà tại sao bây giờ lại …
Hữu Thiên đậu xe một bên đường ngay hàng cây xanh trướcnhà Vĩnh Phong chờ đợi hai mẹ con Hiểu Đồng. Sáng nay, cậu đã đọc báo nói về mối quan hệ của Vĩnh Phong và Hiểu Đồng. Cậu cảm có một chút đau lòng, một chút hối tiếc, một chút thất vọng....
« Trước1...8485868788...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

The Soda Pop