↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Hiểu Đồng tuy ngoài miệng hỏi như thế nhưng trong lòng phập phồng không yên. Cô đang lo sợ câu trả lời của Vĩnh Phong.
Uống hết nước, Vĩnh Phong mới cảm thấy cái nóng dịu bớt cậu ngã phịch lên giường, ngã đầu trên chân Hiểu Đồng.
- Căn nhà này là do ba anh mua cách đây bốn năm. Ngoài việc sơn phết và sửa chữa một vài thứ ra thì hầu như giữ nguyên. Đồ đạc cũng vậy. Ba anh nói vì hồi nhỏ ông từng đến đây sống một thời gian nên rất quý nơi này. Cho nên khi thấy người ta rao bán, ông liền mua.
Bốn năm… vậy là không phải người đó. Hiểu Đồng thở hắt ra một cách nhẹ nhõm.
Cô vuốt ve mái tóc của Vĩnh Phong nói:
- Căn nhà này vốn là của ông ngoại em, vì ông ngoại chỉ có một mình mẹ em là con nên sau khi cưới ba em đồng ý dọn đến đây sống. Nếu ba anh từng sống ở đây thì thể nào cũng quen biết mẹ em.
Vĩnh Phong vuốt mũi Hiểu Đồng, cười nói:
- Vậy thì mẹ em càng có lí do để gả em cho anh.
- Biết đâu hồi đó ba anh là kẻ thù của mẹ em thì sao.
- Vậy thì anh đành phải cho gạo nấu thành cơm thôi.
Nói xong liền chồm đến ôm lấy Hiểu Đồng không cho cô kịp có lời nào. Khi hai người rời nhau ra thì cũng đã gần 11 giờ. Hiểu Đồng vội lấy cớ đi ra ngoài, lát sau cô bưng một bình nước đầy ấp vào đặt trên bàn.
Hiểu Đồng đến bên cạnh vòng tay ôm lấy eo cậu nũng nịu hỏi:
- Vĩnh Phong! Phòng anh có tolet đúng không? Vậy thì tối nay anh hãy ngoan ngoãn ngủ đi nha.
Nói rồi Hiểu Đồng hôn một cái lên má Vĩnh Phong rồi đi ra ngoài nhưng bị Vĩnh Phong kéo lại, cậu âu yếm hôn lên mắt lên mũi cô rồi mới buông cô ra.
- Ngủ ngon!
- Ngủ ngon!
Hiểu Đồng đi ra ngoài, Vĩnh Phong nằm sóng soài ra giường mĩm cười tận hưởng hạnh phúc. Lăn qua lăn lại mãi nhưng vẫn không thể ngủ được, Vĩnh Phong muốn qua thăm Hiểu Đồng xem cô đã ngủ chưa, muốn ngắm gương mặt của cô lúc ngủ.
Nhưng khi Vĩnh Phong nắm lấy tay cầm mở cửa thì …
Cậu nhớ lại câu nói của cô: ” …Phòng anh có tolet đúng không?…”, lại nhìn bình nước đầy trên bàn thì ngửa mặt kêu trời…
Cửa phòng cậu đã bị khóa từ bên ngoài.
Mới sáng sớm, Hiểu Đồng đã vào đánh thức Vĩnh Phong dậy rồi. Nhưng có kẻ giận dỗi không chịu dậy. Hiểu Đồng sợ trễ giờ đành nói:
- Vậy em dọn đồ ăn sáng cho anh, lát anh tự ăn. Em đi trước đây.
Vĩnh Phong nghe vậy đành mở mắt, ngáp ngắn ngáp dài nói:
- Còn sớm mà, em đi sớm để làm gì.
- Không phải em đến trường mà đến đưa bé Đường đi học. Không thể làm phiền gia đình Đình Ân mãi được.
Vĩnh Phong ngồi dậy ôm lấy Hiểu Đồng từ phía sau, cằm tựa vào vai cô thì thầm:
- Để lát anh lái xe đưa em đến đó sẽ nhanh hơn.
Hiểu Đồng đẩy tay cậu ra nhưng không dám đẩy mạnh sợ động vào vết thương, rồi đứng dậy, con sói này mới sáng sớm đã giỏ trò sàm sỡ rồi. Cô nghiêm giọng nói:
- Tay anh bị đau không được phép lái xe. Nếu không em không thèm nói chuyện với anh nữa.
Vĩnh Phong giả vờ hỏi:
- Đây là lệnh sao?
- Đây là lệnh sao? – Hiểu Đồng bật cười nói, bẹo yêu một cái trên má Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong đưa tay lên trán như những sĩ quan chấp hành cười nói:
- Xin tuân lệnh.
- Mau đi vệ sinh đi – Hiểu Đồng ra lệnh rồi đi ra.
Lát sau, Vĩnh Phong đã chỉnh tề bước xuống lầu. Hôm nay cậu mặc một chiếc quần bò và một chiếc áo sơ mi ngắn tay trông cực kì quyến rũ. Mái tóc được chải gọn gàng bóng mượt, quả là một dáng điệu chết người.
Hiểu Đồng đang dọn hai dĩa trứng rán ra bàn. Cô bận một chiếc áo thun bình thường, chiếc quần jean bình thường, vẫn mái tóc thắt bím hơi rối cà cặp mắt kính cận sẫm màu.
Vĩnh Phong nhíu mày nhìn bộ dạng của cô. Không phải là cậu không thích dáng vẻ này chỉ là cậu muốn nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của cô hơn.
Sáp lại gần Hiểu Đồng giả bộ hít hà ngửi lấy mùi thơm từ các món ăn bày trên bàn, Vĩnh Phong nịnh nọt:
- Ai mà có phúc được làm bạn trai của cô gái đã nấu mấy món ăn thơm lừng này vậy ta.
Hiểu Đồng nguýt cậu một cái rồi hối thúc:
- Mau ngồi xuống ăn đi.
Hiểu Đồng lại phải tiếp tục bón cho Vĩnh Phong ăn, cậu cứ lấy cớ tay bị đau mà chèn ép cô. Ăn được một lát, Vĩnh Phong đẩy chùm chìa khóa xe cho Hiểu Đồng.
- Em giữ đi, anh sẽ giữ đúng lời hứa không lái xe nữa.
Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong tỏ vẻ ngờ vực.
- Sao hôm nay anh lại ngoan thế.
- Vì anh có điều kiện mà…- Vĩnh Phong cười hà hà rồi nói, ngừng một lát cậu nói tiếp – Đến lượt em thực hiện theo yêu cầu của anh.
Biết ngay là con sói này lại giở trò mà. Nhưng Hiểu Đồng chưa kịp phòng bị gì thì Vĩnh Phong đã với tay tháo ngay cặp mắt kính của cô ra, quăng mạnh xuống đất khiến nó nứt ra. Cậu còn tháo cả hai sợi thu ở hai bím tóc của Hiểu Đồng ra, kéo những lọn tóc đang bím lại với nhau ra.
Hiểu Đồng nhạc nhiên khó hiểu nhìn Vĩnh Phong, cô rụt người lại:
- Anh làm gì vậy.
Vĩnh Phong nháy mắt mĩm cười với cô, nụ cười khiến Hiểu Đồng khó lòng đỡ nổi:
- Anh thích nhìn gương mặt này của em hơn.
Ăn xong, Hiểu Đồng dọn dẹp cẩn thận rồi nhặt cái kính của mình lên thở dài, nó đã bị nứt một cách đáng thương. Lòng thầm trách cái tên phá hoại này, hôm qua đã khiến cô bỏ hết một mớ vật dụng, bây giờ lại làm cái kính của cô ra nông nỗi này. Mai mốt có dịp phải cho anh ta biết tay.
Trời còn khá sớm, xe buýt rất vắng người. Hai người ngồi sát vào nhau ở phía cuối. Tay Vĩnh Phong nắm chặt lấy tay Hiểu Đồng, đầu cô hơi ngã lên vai cậu. Vĩnh Phong cười vui vẻ nói:
- Nếu biết đi xe buýt có lợi thế này thì anh đã đi xe buýt từ lâu rồi.
Hiểu Đồng biết ngay lời nói của con sói biến thái này, cô liền ngồi dậy nhưng làm sao con sói kia để cho con cừu non thoát khỏi tay nó.
Trường đại học Nguyên Thành Phong mấy ngày nay vốn yên ả lại bị trấn động bởi một cặp kim đồng ngọc nữ đang sánh tay nhau đi vào. Chàng trai thì vốn dĩ quá nổi tiếng và quen thuộc, nhưng cô gái bên cạnh vừa quen lại vừa lạ.
Trước đây khi có người tung tin đồn, Hiểu Đồng là gái quán bar đã từng đưa ra những tấm hình chụp cô ở đó, quả là một cô gái rất đẹp.
Nhưng trong thời buổi hiện nay, công nghệ photoshop phát triển khắp mọi nơi, mọi người vẫn chưa tin lắm vào những tấm hình kia, họ cho rằng vẻ đẹp đó là do photoshop mà có. Có người còn ác ý cho rằng đó là một trong những chiêu Pr của Hiểu Đồng hòng dụ kị những chàng công tử giàu có.
Nhưng bây giờ so với hình thì người thật còn xinh đẹp gấp 10 lần. Những kẻ trước nay hay đâm thọc cô giờ đây được một phen há hóc miệng. Còn những kẻ khác ngoài ngưỡng mộ ra thì hầu như đều ghanh tỵ.
Những anh chàng trước nay không thèm nhìn cô lấy một cái, nay lại cứ chạy đến làm quen, chỉ mong được nói chuyện với người đẹp một lần.
Ngay cả các giáo sư cũng rất ngạc nhiên, họ cho rằng cô là sinh viên của trường khác đến đây học dự thính. Nhưng Hiểu Đồng đối với họ vẫn cư xử rất bình thường, không xa cách cũng không tỏ ra lạnh lùng.
Vĩnh Phong ngay lặp tức nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình, đáng lí ra cậu nên để cô tiếp tục làm một cô gái bình thường hơn là một cô gái được tất cả các chàng trai trong trường săn đuổi.
Cậu đành phải để cho tên mỏ nhọn Quốc Bảo đi rêu rao tin tức Hiểu Đồng chính thức trở thành bạn gái của mình. Nhờ vậy mấy cái đuôi của cô lập tức biến mất. Kẻ nào cả gan dám động vào bạn gái của đại thiếu gia của toàn trường chứ. Tin tức này truyền tai rất nhanh và nhanh chóng đến tai một người, hắn tức giận nấm chặt nấm tay đập mạnh xuống bàn.
Lúc Hiểu Đồng từ thư viện trở về đi ngang qua một khoảng sân vắng, một cánh tay vươn ra nắm lấy tay cô kéo vào một góc vắng.
Bị nắm chặt tay đến đau điếng, Hiểu Đồng tức giận hét lên với kẻ đang đi trước mặt mình....