↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Mình đâu có muốn khóc – Hiểu Đồng yếu ớt phủ định.
- Vậy gương mặt đáng thương tội nghiệp này là gì. Ở đây chỉ có mình và Minh Thùy, cậu cứ mặt tình khóc đi – Đình Ân khuyên nhủ.
Hiểu Đồng như được thể, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống ở khóe mi buồn.
Nghe tiếng đóng cửa lại, Vĩnh Phong im lặng nuốt hết chỗ thức ăn trong miệng mà Anh Kỳ gắp cho cậu. lát sau nhìn Anh Kỳ nói:
- Anh no rồi, em về đi, anh muốn nghỉ ngơi.
Gương mặt đang tươi cười của Anh Kỳ bỗng vụt tắt, cô phụng phịu bỏ đôi đũa xuống.
- Người ta trốn việc đến đây gặp anh, chưa gì anh đã đuổi người ta về.
- Anh Kỳ – Vĩnh Phong nạt lớn.
Anh Kỳ lặp tức tái mặt im bặt, cúi đầu xuống li nhí nói:
- Xin lỗi anh, anh đừng giận em.
Vĩnh Phong bỗng thấy mình nổi giận vô cô liền dịu giọng nói:
- Là lỗi của anh, chỉ là anh mệt quá muốn nghỉ ngơi mà thôi.
- Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về đây, lần sau gặp.
- Ừ! – Vĩnh Phong khẽ gật đầu.
Cậu chỉ muốn Anh Kỳ biến mất thật nhanh trước khi tim cậu còn chịu đựng được. Anh Kỳ vừa ra về, Vĩnh Phong đã thả mình ngã phịch xuống ghế mệt mỏi và đau đớn.
Khi cậu mở cửa ra, trước mặt cậu là gương mặt yêu kiều đó, trái tim cậu đập lên rộn ràng. Rồi khi thấy cô lúng túng giải thích lí do cô có mặt ở đây, cậu chỉ muốn ôm chầm lấy cô thật chặt, không muốn buông ra. Khi thấy cô từ từ dọn thức ăn ra trước mặt cậu, mùi hương xộc lên mũi cậu khiến cậu ngất ngây. Cảm giác đã lâu rồi chưa có được bỗng xuất hiện khiến tâm trạng cậu vui vẻ lạ thường. Được ở một mình bên cô khiến cõi lòng Vĩnh Phong tấhy thật ấm áp.
Nào ngờ tin hy vọng vừa lóe lên trong cậu bỗng vụt khi Anh Kỳ xuất hiện, sợi dây hạnh phúc vốn mỏng manh bị cắt đứt khi điện thoại của Vĩnh Thành gọi tới. Vĩnh Phong hiểu rằng cậu và Hiểu Đồng là hoàn toàn không thể trở lại bên nhau.
Vĩnh Phong muốn cắt đứt triệt để tình cảm với Hiểu Đồng, nhưng làm sao để cắt đứt. Cậu không biết phải làm sao mới cắt đứt được tình yêu dành cho cô. Phải làm sao?
Chia tay Đình Ân và Minh Thùy, Hiểu Đồng đi bộ về nhà vì chỗ hẹn cách nhà cô không xa. Đi được một đoạn thì trời bắt đầu mưa, những hạt mưa rất nhẹ rơi xuống. Trong khi mọi người chạy tìm chỗ trú mưa thì Hiểu Đồng vẫn cứ bước trong mưa. Sau khi khóc một trận đã đời cô bỗng thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn về nhà thật nhanh, cô muốn nằm được vùi mình trong chăn để ngủ một giấc thật sâu để rồi thức dậy nhìn thấy hóa ra nỗi đau này chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Không ngờ một giấc ngủ dài đến tận giữa khuya, hơi thở gấp gáp, thân nhiệt tăng cao, cô lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.
- Con bé đó hôm nay không đi làm – Một người trong phòng nhìn về chiếc bàn trống của Hiểu Đồng thì thầm nói với Mai Phương. Cô ta hừ nhẹ một tiếng.
- Mà nè, tại sao em lại ghét Hiểu Đồng như thế, chị thấy con bé cũng hiền lành mà – Một người khác lên tiếng hỏi Mai Phương.
- Hiền lành cái gì mà hiền lành. Cô ta đạo đức giả cho có, giả vờ hiền lành mà thôi, mọi người đừng bị cô ta gạt – Mai Phương bĩu môi nói.
Nghĩ một chút thì Mai Phương mới nói tiếp:
- Cô ta đó, ỷ mình đẹp rồi dụ dỗ tổng giám đốc cho cô ta vào đây. Tuy hiện thời chỉ là một nhân viên bình thường thôi nhưng mà mọi người nhìn đi, chỗ cô ta ngồi tại sao lại là ở chỗ đó, phòng này còn thiếu gì chỗ trống chứ. Chỗ đó thông thường chẳng phải để dành cho thư ký hay trợ lí riêng hay sao.
Lúc này mọi người mới hiểu ra vì lí do gì mà Mai Phương ghét Hiểu Đồng đến thế, thì ra cô ta đang nhắm đến vị trí thư ký cho anh chàng phó tổng giám đốc đẹp trai kia. Tất cả cười thầm trong bụng nhìn cô ta, ai mà chẳng như cô ta muốn làm trợ lí riêng hay thư ký cơ chứ. Nhưng vì làm việc chung đã lâu nên mọi người giả vờ hùa theo cô ta.
- Em nói chị mới nghĩ đến, đúng là con bé đó không thật .
Sau đó, người một câu bàn luận không tốt về Hiểu Đồng. Vĩnh Phong đi tới nghe đượcm trong lòng cảm thấy phẫn nộ, cậu đẩy mạnh cửa vào khiến mọi người đều bị giật mình quay đầu nhìn lại rồi thấy ngay vẻ mặt hầm hầm đáng sợ của Vĩnh Phong. Cậu hung hăng quét ánh mắt khắp phòng rồi nói lớn:
- Xem ra mọi người rảnh rỗi đến mức trò chuyện phím trong giờ làm việc. Chắc là công ty không đủ việc để mọi người làm, cho nên mọi người đến công ty ngồi chơi hưởng lương phải không. Được, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ giảm biên chế, ai cảm thấy mình ít việc thì nên tự giác nộp đơn từ chức đi là vừa.
Nói xong, Vĩnh Phong đi thẳng vào phòng của mình đóng mạnh cửa lại khiến ai cũng thót cả tim, mồ hôi đầm đìa, không ai dám hó hé thêm điều gì nữa.
Khi đi qua bàn làm việc của Hiểu Đồng, bàn lạnh ngắt, Vĩnh Phong cau mày một cái. Cậu vào phòng liền gọi điện cho phòng tổ chức nhân sự.
- Cô ấy không đến cũng không gọi điện xin nghĩ phép ạ. Điện thoại cũng không gọi được.
Vĩnh Phong trong lòng cảm thấy bất ổn không yên tâm gác máy xuống. Cậu đưa tay day day hai thái dương thở dài khổ sở. Chẳng phải hôm qua cô vẫn bình thường hay sao. Vĩnh Phong nhớ lại gương mặt tái nhợt của cô khi Anh Kỳ bám lấy cậu. Cậu không hiểu cảm xúc của cô lúc ấy là thế nào (=> Đồ ngu). Lòng Vĩnh Phong thấy rối loạn vô cùng. Trong lòng nhen lên một cảm xúc gì đó mà chính bản thân cậu cũng không hiểu rõ. (Ngu không thuốc chữa luôn)
Cầm lấy điện thoại muốn nhấc máy gọi cho cô nhưng chần chừ mãi vẫn không tài nào nhấn số được.
Lần thứ hai thức giấc là đã ba giờ chiều rồi. Hiểu Đồng hoảng hốt bật người dậy, cô không đi làm cũng không xin phép nghỉ, thế nào cũng bị trừ điểm. Cô muốn lấy điện thoại để gọi nhưng phát hiện ra cô đã để điện thoại ở dưới nhà. Hiểu Đồng muốn đi xuống dưới, nhưng bàn chân không có sức, đầu choáng váng, cả người nóng ran. Cô rót một ly nước để uống, nước vừa vào người thì Hiểu Đồng thấy có chút dễ chịu. Cố gắng hết sức cuối cùng cô cũng cầm được điện thoại trong tay nhưng nó đã bị hết pin. Hiểu Đồng đành từ bỏ ý định xin phép để ngày mai trực tiếp đưa đơn rồi cầm điện thoại đi lên lầu sạc.
Cô đặt người xuống giường là lại chìm vào mê man. Nữa đêm cô bỗng nhận được cuộc gọi của Vĩnh Thành. Cậu nghe giọng của hiểu Đồng có vẻ khàn khàn liền hỏi:
-Hiểu Đồng! Em sao vậy, có phải không khỏe trong ngừơi không?
- Em không sao, chỉ là hơi mệt thôi – Hiểu Đồng khó khăn trả lời, cổ họng cô khô khốc, cả ngày nay cô chỉ uống có một ly nước mà thôi, cả người quả là không còn chút sức lực nào, cô bỗng ho lên một tràng dài.
- Hiểu Đồng, em vẫn để chìa khóa ở dưới chậu hoa chứ?
- Ừhm!
- Vậy em ngủ đi, anh sẽ cho người đến đưa em đi bệnh viện – Vĩnh Thành ra lệnh.
- Không cần đâu – Hiểu Đồng vội ngăn cản nhưng sau đó lại là một tràng ho dài nữa.
Vĩnh Thành đau xót hận không thể bay về bên cạnh cô, :
- Em đừng nói gì nữa, cứ nằm nghỉ đi, lát có người đến đừng ương bướng mà không đi bệnh viện.
Hiểu Đồng cũng không từ chối nữa, cô tắt máy rồi đi ngủ. Người Vĩnh Thành kêu đến chắc chắn là Khương Thái. Lần nào cũng là anh ta giúp đỡ cô đưa bé Phong hay là bé Đường đi bệnh viện, lần này là cô.
Nữa đêm, Hiểu Đồng cảm thấy có một bàn tay ấm áp sờ trên trán cô, cái trán đang lạnh bỗng thấy dễ chịu vô cùng. Một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau khắp mặt cô, Hiểu Đồng khẽ mở mắt, nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng quen thuộc mang vẻ đau đớn, mở to mắt nhìn cô, Hiểu Đồng cảm thấy run lên, đôi môi khô nức khẽ lên tiếng gọi:
- Vĩnh Phong
Nếu nói một người khi bệnh tật, người đó sợ nhất là cái gì: Sợ chết, sợ máu, sợ bóng tối …Tất cả đều không phải, mà là họ sợ nhất là cô đơn. Người bệnh thường rất yếu đuối, cả người tựa hồ như không có sức họ thường muốn dựa dẫm vào người nào đó nhất là người mà mình yêu thương nhất....