NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Ông thử hỏi xem có ngày nào mà bạn ấy không lo lắng bị ông trừ lương không. Cả con chó cũng không bị ông đối xử như thế.
- Bác sai rồi. Xin cháu hãy nói giúp giùm bác. Chỉ lần này thôi, bác và cả nhà bác sẽ đội ơn cháu. Nếu bây giờ bị đuổi thì cả nhà bác sẽ sống ra sao.
Hiểu Đồng nhìn người đàn ông trước mặt mình, trông ông ta thật khốn khổ. Cô vẫn nhớ như in, cái ngày mà ba cô mất, ông đã nhẫn tâm đuổi mẹ con cô ra chính căn nhà của cô. Ngày trước, ông và ba cô cùng nhau mở nhà máy, chẳng may nhà máy bị cháy, rồi sau đó ba cô mất, ông ta cho người đến đòi nợ rồi siết nhà. Lúc đó trông ông thật cao sang. Còn bây giờ trông ông thật thấp hèn.
- Xin lỗi bác, không phải cháu không chịu giúp bác. Mà là cháu không thể giúp được.
Ông ta quỳ dưới chân cô nắm lấy tay cô cầu xin.
- Cháu giúp được mà, chỉ cần cháu nói một tiếng thôi . Chẳng phải cháu là bạn gái của cậu Phong hay sao.
Hiểu Đồng bối rối nhìn Vĩnh Phong và Thế Nam. Cô vội rụt tay lại.
- Cháu không phải là bạn gái của Vĩnh Phong. Anh ấy chỉ muốn giúp cháu thoát khỏi giám đốc Vương nên mới nói thế thôi. Nếu là người khác, anh ấy cũng sẽ giúp thôi – Cô nói mà không dám nhìn thẳng vào Vĩnh Phong – Cháu xin lỗi, cháu không thể giúp bác được.
Vĩnh Phong nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng. Cô ấy nghĩ cậu sẽ giúp dù người đó không phải là cô ư. Cô thật sự không hiểu tấm lòng của cậu sao chứ.
Giámđốc Giang tuyệt vọng nói:
- Rõ ràng là cậu Nam đuổi bác vì cháu. Vậy là cậu ấy thích cháu, xin cháu hãy nói cậu ấy giúp bác.
Lão béo càng nói, càng khiến Hiểu Đồng bối rối. Cô sợ hãi nhìn Thế Nam, làm sao anh ấy lại thích cô được chứ.
Hiểu Đồng muốn phủ nhận sự thật này, cô hiểu rõ Thế Nam thích cô. Đã bao lần cô thấy ánh mắt say đắm anh dành cho cô, nhưng cô luôn lẩn tránh, luôn tìm cách phủ nhận nó.
- Không có chuyện đó đâu.
- Vậy là cháu nhất quyết không chịu giúp bác sao.
- Xin lỗi, bác nên tìm người khác.
Lão béo đứng dậy, ánh mắt gian xảo nhìn Hiểu Đồng:
- Nếu cháu đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách tại sao bác đây lại tuyệt nghĩa. Đứa em gái của cháu năm nay lên bốn tuổi phải không?
- Ý bác là sao?
- Cháu hiểu ý bác mà đúng không. Chẳng phải bác đã bán căn nhà của cháu sao.
Hiểu Đồng tức giận, cô nắm chặt tay lại nhìn giám đốc Giang căm hận.
- Ông … Nếu như ông dám làm hại bé Đường, tôi sẽ không tha cho ông. Dù có chết tôi cũng không tha cho ông đâu. Cút đi… Tôi không muốn gặp mặt ông nữa.
- Được lắm, tụi mày cứ chờ đó. Tao sẽ không tha cho tụi bây.
Giám đốc Giang tức giận bỏ đi, sau khi buông một câu đe dọa.
Vốn còn yếu trong người, Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân run rẩy, cô không còn sức để đứng nữa, cô khụy xuống nhưng Đình Khiêm và Đình Ân đã đỡ lấy cô.
Cô ôm chầm lấy Đình Khiêm khóc, chưa bao giờ cô khóc nhiều như thế.
- Em phải làm sao đây, em sợ mình sẽ ngã mất. Mẹ em và bé Đường sẽ ra sao.
Đình Khiêm vỗ vai Hiểu Đồng an ủi.
- Em chỉ là một cô bé 19 tuổi, không cần phải ôm tất cả mọi thứ vào mình như thế.
Vĩnh Phong và Thế Nam cảm thấy đau khổ khi nhìn cô khóc, có chuyện gì xảy ra mà khiến cho một cô gái cứng rắn như cô lại khóc trước mặt người lạ như thế kia.
Đình Khiêm đã được lên làm giám đốc, mọi người ai cũng vui mừng. Không còn lão béo ở đây mắng ****, mọi người thấy tâm trạng thoải mái hơn.
Hiểu Đồng lại khoát lên mình bộ mặt lạnh lùng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của cô dường như xanh xao, mệt mỏi.
Vẫn như thường lệ, băng nhóm của Vĩnh Phong lại tụ tập ở bar .
- Anh Phong, ngày mai chúng ta đua đi. Đã lâu rồi chúng ta không đua – Quốc Bảo gợi ý.
- Đúng đó, ở bar hoài cũng chán. Cũng phải để xe chúng ta được tự do một bữa chứ, thế nào? – Một anh chàng hất đầu hỏi.
- Mình không có ý kiến – Thế Nam nhún vai nói.
- Ok – Vĩnh Phong gật đầu.
Cả bọn đưa chai bia lên cụng ăn mừng.
Một cô gái ăn mặc khá sexy, khoát trên người một tông đen, toàn thân cô đầy mùi nước hoa quyến rũ. Cô tiến lại gần bàn của Vĩnh Phong:
- Hello! Lâu quá không gặp, mọi người khỏe không.
Mọi người đều sững sờ ngạc nhiên nhì cô gái.
- Chào người đẹp, lâu quá không gặp.
- Em về khi nào? – Thế Nam hỏi cô.
- Em mới về – Cô tươi cười trả lời .
Cô sà ngay vào người Vĩnh Phong nũng nịu nói.
- Người ta nhớ anh nên mới trở về, vậy mà anh cũng không thèm chào người ta một tiếng nữa. Đúng là đồ máu lạnh mà.
Chẳng để cho Vĩnh Phong kịp phản ứng gì, cô ôm chầm hôn lấy cậu. Vừa lúc Hiểu Đồng bưng rượu đến. Cô đặt rượu xuống rồi quay đi, nghe trong tim có cái gì đang thắt lại.
Hiểu Đồng mệt mỏi về tới nhà, một bóng người giữ chặt lấy cô. Hơi thở đầy mùi rượu của Vĩnh Phong phả lên mặt cô.
- Cô ấy là bạn từ nhỏ của bọn anh. Anh và cô ấy không có gì hết.
Hiểu Đồng đẩy mạnh Vĩnh Phong ra. Cô lạnh lùng nói:
- Liên quan gì đến tôi. Anh không cần giải thích mối quan hệ của anh và cô ấy.
Hiểu Đồng mở cửa bước vào nhà.
- Anh thích em .
Vĩnh Phong nói trong hơi thở, lần đầu tiên cậu bày tỏ với một cô gái.
- Xin lỗi nhưng em không thể tiếp nhận được.
Cô lạnh lùng bước vào nhà đóng rầm cửa lại, bỏ mặc Vĩnh Phong bên ngoài với tâm trạng tan nát.
Chương 8: Nỗi nhớ đầy vơi
Đã hai ngày qua rồi nhưng Vĩnh Phong không thấy Hiểu Đồng đến làm việc ở quán bar. Cả Đình Ân cũng không đến. Cậu đã đợi ở đây hai ngày, có chuyện gì xảy ra cho cô ấy. Cô ấy dù chết cũng phải đi làm để không bị trừ lương thì lí nào lại vắng mặt. Chẳng lẻ cô đang tránh cậu, lẻ nào cô thật sự ghét cậu.
Cậu đã đến nhà trọ của cô tìm nhưng chủ nhà nói họ đã dọn đi rồi.
Nếu như cậu không tham gia cuộc đua xe đó thì có lẽ giờ này cậu không để mất cô ấy như bây giờ. Cảm giác mất mát một thứ quan trọng thật khó chịu.
Vẻ mặt buồn rầu của Vĩnh Phong không qua mắt được mọi người dù rằng cậu vẫn lạnh lùng như trước.
Thằng nhóc Quốc Bảo vẫn là một tên lắm chuyện. Nó rất thương Vĩnh Phong và kính trọng cậu như một người anh trai. Tâm sự của Vĩnh Phong và Thế Nam lẽ nào nó lại không hiểu được.
Quốc Bảo giơ tay gọi một cô tiếp viên đến. Cậu làm bộ hỏi:
- Bảo Lam hôm nay có đi làm không vậy em.
- Dạ có. Anh cần gì sao.
- Gọi Bảo lam đến đây gặp anh được không?
- Anh chờ một chút. Để em đi gọi.
Một cô gái da ngăm ngăm có vẻ lớn tuổi tiến đến, trên vai cô là bảng tên Bảo Lam.
- Các cậu cho gọi tôi có chuyện gì không?
- Chúng tôi không gọi chị. Chúng tôi gọi cô Bảo Lam khác cơ.
- Ở quán bar này chỉ có một mình tôi là Bảo Lam thôi. Không còn ai khác nữa.
Mọi người rất ngạc nhiên khi nghe cô gái trả lời như vậy. Quốc Bảo vội hỏi.
- Vậy cô gái hay đi chung với cái cô tên Đình Ân đó là ai.
- Cô ấy là bạn của Đình Ân. Thật ra vì vừa rồi gia đình tôi có chuyện phải tạm nghỉ nên cô ấy mới đến đây làm thế thôi.
- Vậy cô ấy tên gì?
- Cái này tôi cũng không rõ nữa. Nếu muốn biết thì hãy hỏi Đình Khiêm, vì anh ấy là người đã nhận hai cô ấy vào làm.
- Gọi Đình Khiêm cho tôi – Thế Nam ra lệnh.
Lát sau, Đình Khiêm đi ra.
Vĩnh Phong đã hất mặt hỏi ngay:
- Cô ấy hiện giờ ở đâu.
Đình Khiêm giả bộ ngạc nhiên hỏi:
- Cậu hỏi ai.
- Là cô ấy.Bạn của em gái anh.
Đình Khiêm trả lời dứt khoát, như thể cậu đang chờ câu hỏi này và có câu trả lời ngay tức khắc.
- Xin lỗi, tôi cũng không biết hiện giờ cô ấy ở đâu cả.
- Em gái anh có biết không? – Thế Nam hỏi, cậu cảm thấy Đình Khiêm đang giả bộ.
Nhưng Đình Khiêm vẫn một mực giả vờ.
- Em gái tôi cũng không biết.
Vĩnh Phong nhìn Đình Khiêm một cách ngờ vực....
« Trước1...1617181920...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Ring ring