NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Thành Vinh miễn cưỡng thả lão ta ra, sẵn tay cậu đẩy cho lão một cái chút nhũi về phía cô tình nhân đang xanh xao sợ hãi của lão, nhếch môi lớn tiếng cảnh cáo:
- Cút! Sau này ông còn đến làm phiền cô ấy thì đừng trách tôi.
Giám đốc Vương tức lắm nhưng chẳng thể làm gì được, lão tức giận nhổ xuống đất một bãi nước bọt rồi kéo tay cô tình nhân bỏ đi.
Hiểu Đồng nhìn giám đốc Vương bỏ đi rồi quay sang ngượng cười với Thành Vinh nói:
- Cám ơn anh.
Thành Vinh không nói gì chỉ nắm tay kéo Hiểu Đồng đi rồi nói:
- Anh đưa em về.
- Em không muốn về – Hiểu Đồng lắc đầu nói, cô kìm bước chân lại, không muốn bị Thành Vinh kéo đi.
Thành Vinh nhìn sững Hiểu Đồng một chút, rồi buông tay ra ảo não nói:
- Vậy em phải cẩn thận một chút. Sau này đừng uống rượu nữa, con gái ra đường đêm khuya lại say xỉn dễ bị người ta sàm sỡ lắm.
Nói rồi luyến tiếc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi quay lưng bỏ đi. Nhưng Hiểu Đồng đã ôm lấy eo cậu từ phía sau nức nở nói:
- Đừng đi. Anh đừng đi, ở lại đây với em thêm một chút có được không.
Cả người Thành Vinh cứng lại, nghe sóng trào trong tim, cậu vội vàng gỡ vòng tay của Hiểu Đồng ra, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế cậu sẽ không thể nào từ bỏ được.
- Anh xin lỗi, anh không thể.
Bàn tay Hiểu Đồng bị gỡ ra bỗng cảm thấy hút hẫng đáng tiếc và đau buồn. Hiểu Đồng không nói gì chỉ im lặng nhìn theo thân hình đang đứng im trước mặt mình, môi run run muốn nói điều gì đó.
Thành Vinh thở dài tiếp tục bước đi thì Hiểu Đồng lại lên tiếng cầu xin:
- Chỉ một chút thôi. Hôm nay là sinh nhật em, em…em không muốn một mình cô đơn trong ngày sinh nhật của mình. Là sinh nhật lần thứ 20 của em.
Thành Vinh ngạc nhiên quay lưng lại nhìn Hiểu Đồng thì bắt gặp ánh mắt cô đơn tuyệt vọng đầy đau buồn của cô. Một chút quyết tâm còn sót lại của cậu cũng vỡ tan ra, trong lòng chỉ còn cảm giác muốn ôm chặt lấy cô. Thành Vinh chạy đến ôm chặt lấy Hiểu Đồng, để cô tựa vào ngực mình. Vuốt mái tóc dài của cô thở dài nói:
- Em thật là ngốc.
Hiểu Đồng cứ thế khóc nức nở trong vòng tay của Thành Vinh. Trút hết những đau khổ dằn vặt mà mấy ngày nay cô đã chịu đựng.
Hiểu Đồng cảm thấy lồng ngực kia rất ấm áp, rất bình yên, chỉ cần gặp Thành Vinh thì lòng cô cảm thấy rất thanh thản. Mọi gánh nặng trong lòng đều có thể bỏ xuống. Có lẻ vì Thành Vinh luôn đem lại nụ cười cho cô.
Lúc này Hiểu Đồng mới hiểu tại sao năm xưa mẹ cô lại ngã vào vòng tay của bác Nguyên – ba Vĩnh Phong, bất chấp việc bác ấy đã có gia đình, bất chấp việc mình sẽ chở thành người thứ ba phá hoại gia đình người khác. Bởi vì lúc đó bà cũng vô cùng tuyệt vọng, vô cùng khổ đau và mệt mỏi, cho nên bà cần vòng tay ấy. Cần một người làm điểm tựa vững chắc cho bà dựa vào, cần một người sưởi ấm trái tim đang lạnh giá của bà.
Hiểu Đồng lúc đó tuy không trách mẹ nhưng cô cũng giận bà đã quên ba cô. Nhưng giờ đây, cô cũng hiểu được cảm giác của bà lúc đó. Một người phụ nữ dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng có lúc họ thấy cô đơn mệt mỏi cần một bờ vai để nương tựa.
Trên sân thượng của một căn biệt thự phía ngoại ô thành phố, Thành Vinh và Hiểu Đồng cùng ngồi sát bên cạnh nhau ngắm nhìn những vì sao trên trời. Bầu trời sao rất sáng, rất đẹp nhưng lại không làm Hiểu Đồng cảm thấy thích thú, bởi vì trong tâm tưởng của cô, chỉ có bầu trời ở căn nhà cũ của cô mới là đẹp nhất.
Những ký ức của Hiểu Đồng lại chập chờn trong tâm tưởng cô.
Lúc Hiểu Đồng cùng bé Đường ở lại nhà Vĩnh Phong, cô phải ngủ với bé Đường. Cô lo bé Đường thức dậy mà không thấy cô thì sẽ sợ. Cho nên Hiểu Đồng và Vĩnh Phong đến giờ ngủ là ai về phòng người ấy.
Sau đó, có bà Cẩm Du đến ở chung. Vĩnh Phong và Hiểu Đồng cứ như hai người xa lạ, chỉ có ánh mắt là có thể truyền đến nhau, chứ trước mặt bà Cẩm Du cả hai không dám có bất cứ cử chỉ thân mật nào cả. Hiểu Đồng có thể khống chế bản thân mình nhưng Vĩnh Phong thì không.
Cậu muốn được ôm lấy cô, hôn lên mái tóc thơm mùi hương thoảng thoảng của cô. Nhưng mà sự có mặt của bà Cẩm Du làm cậu phải kìm nén. Có một hôm, cậu gỏ cửa phòng của ba mẹ con họ. Hiểu Đồng ra mở cửa, Vĩnh Phong nhìn cô đầy yêu thương cầu khẩn, giọng khàn đặc nói:
- Chúng ta lên sân thượng đi.
Hiểu Đồng lo sợ nhìn mẹ và bé Đường đang ngủ say, e dè hỏi lại Vĩnh Phong:
- Để làm gì.
- Ngắm sao – Vĩnh Phong đáp gỏn lọn như thế rồi nắm tay Hiểu Đồng kéo ra ngoài nhẹ tay đóng cửa rồi kéo cô cùng lên sân thượng.
Vừa lên sân thượngVĩnh Phong đã bày tỏ nỗi khao khát trong lòng mình. Cậu ôm lấy cô thật chặt rồi áp môi mình lên môi cô một cách cuồng nhiệt trút hết những nổi mong nhớ trong mấy ngày qua.
Sau đó hai người ngồi tực vào nhau cùng ngắm các vì sao trên bầu trời.
- Lúc nhỏ, em thường đòi ba hái sao cho em – Hiểu Đồng thì thầm – Ba liền bảo, ngày mai ba sẽ hái cho em. Sau đó, ba mua rất nhiều những ngôi sao phát sáng dán đầy trong phòng cho em. Bây giờ thì không còn nữa rồi, em nghĩ lúc sữa nhà người ta đã tháo ra hết.
Sau đó cô nghĩ đến những truyện tình kinh điển khi hai người yêu nhau cùng ngắm sao. Cô gái sẽ đòi người yêu hái sao trên trời cho mình và chàng trai nói: ” Anh sẽ vì em hái một giỏ đầy những ngôi sao sáng để em ngắm nhìn chúng mỗi khi ngủ”
Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Phong cười lém lỉnh hỏi:
- Nếu bây giờ em muốn anh hái một vì sao trên trời cho em ngắm nhìn thì sao.
Vĩnh Phong nghe xong quay lại nhìn Hiểu Đồng cười bí hiểm rồi kéo cô ôm thật chặt vào lòng mình nhưng không trả lời. Hiểu Đồng tất nhiên muốn nghe câu trả lời dù rằng cô biết Vĩnh Phong cũng sẽ nói như các chàng trai kia, nhưng con gái vốn dĩ thích nghe những lời ngọt ngào như thế mặc dù rằng mãi mãi chẳng ai có thể vì người con gái mình yêu hái những vì sao ấy muốn.
Hiểu Đồng nhéo vào eo Vĩnh Phong một cái, nghiến răng nói:
- Mau nói đi, anh chịu hái hay là không hả.
Vĩnh Phong trân mình chịu cái nhéo của cô rồi cười nói:
- Cần gì phải hái, nếu em muốn ngắm nhìn sao trên trời thì chi bằng ngắm nhìn anh đây này. Bởi vì anh là ngôi sao của em, anh còn sáng và đẹp hơn những vì sao trên kia cộng lại ấy.
Nghe một câu trả lời thật khác với mong đợi nhưng lại khiến trái tim Hiểu Đồng cảm thấy ấm áp hơn gấp trăm lần. Đúng là so với câu trả lời không bao giờ thành sự thật thì câu trả lời của Vĩnh Phong lại chân thật vô cùng. Anh đúng là ngôi sao sáng của lòng cô.
Tuy vậy Hiểu Đồng vẫn lườm Vĩnh Phong một cái rồi trề môi nói:
- Tự tin thấy ớn.
Nhưng Vĩnh Phong đã nhanh chóng chiếm lấy đôi môi đang cong ra của cô khiến nó chìm trong biển lửa tình yêu.
Vậy là lâu lâu hai người lén lút gặp nhau trên sân thượng ngỡ rằng không ai biết cho đến một hôm bà Cẩm Du chuẩn bị đi thăm một người bạn nói:
- Mẹ đi thăm bạn, chắc tối sẽ ngủ lại nhà thím ấy. Hai đứa cứ ở trong nhà ngắm sao đừng lên sân thượng nữa kẻo bị bệnh.
Khi bà nói xong câu đó thì Hiểu Đồng và vĩnh Phong đỏ hết cả mặt xấu hổ, còn bà Cẩm Du nhìn cả hai người cười trêu.
- Hiểu Đồng! Em không sao chứ?
Tiếng gọi làm Hiểu Đồng thoát khỏi hồi ức của mình, cô quay sang Thành Vinh ngượng ngập cười.
- Em không sao.
Cả hai lại im lặng cùng nhau ngắm nhìn những vì sao lung linh trên bầu trời đầy thơ mộng kia. Lát sau Hiểu Đồng quay sang Thành Vinh hỏi:
- Nếu như cô gái anh yêu bảo anh hái sao trên trời xuống cho cô ta thì anh sẽ trả lời thế nào.
Thành Vinh không quay lại nhìn Hiểu Đồng, cậu tiếp tục ngắm những vì sao trên trời sau đó trả lời:
- Anh là người rất thật tế. Anh sẽ trả lời thẳng với cô ấy là anh không thể. Nhưng nếu cô ấy thích thì anh có thể xây một căn phòng đầy sao cho cô ấy ngắm nhìn thỏa thích, hoặc anh sẽ cùng cô ấy ngày ngày ngắm sao trên trời....
« Trước1...162163164165166...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Old school Swatch Watches