NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Trời ơi, cái này có phải cái gì quý giá đâu bác, ở trên thành phố còn nhiều kiểu đẹp hơn nhưng lại rẻ hơn rất nhiều. Bác bớt cho cháu đi, bây giờ cháu còn muốn mua, chứ để một lát cháu đổi ý là hai con búp bê này bị dẹp xó liền đó bác. Cháu nghĩ chắc hai con búp bê này ở đây cũng đã lâu rồi đúng không. Bác nhìn xem, bụi bám đầy tay cháu rồi này – Hiểu Đồng tiếp tục mặc cả.
Nghe Hiểu Đồng nói, bà chủ có vẻ suy nghỉ, quả thật hai con búp bê này bà trưng cả tháng nay rồi . Cũng có nhiều người đến hỏi, nhưng họ chê giá mắc nên chỉ lấy những con búp bê khác giá rẻ hơn.
- Nhưng mà hai con búp bê này là hàng làm bằng tay…
- Ây da, thời buổi này đâu ai còn chuộng hàng làm tay nữa hả bác. Làm bằng máy móc tinh xảo hơn, đẹp hơn nhiều. Bác bán cho con hơn giá gốc một tí coi như là tiền công của bác là được rồi, nha bác – Hiểu Đồng giả vờ làm nũng năn nỉ bà chủ quầy.
Thấy bà chủ quầy có vẻ lưỡng lự, Hiểu Đồng vội bồi thêm vào.
- Tại vì cháu thấy bác là người nhân hậu, hiền lành, buôn bán thật thà cho nên cháu mới đến mua. Chứ thật ra ở đây thiếu gì hàng quán, không mua được món này thì cháu mua món khác. Còn không thì về thành phố mua vừa rẻ vừa đỡ mất công mang vác thêm nặng.
(Đây là kinh nghiệm đi chơi bốn phương tứ hướng mua quà lưu niệm. Năn nỉ dù cho gãy lưỡi cũng phải năn nỉ mua cho bằng được, một là bị mắng đuổi đi, hai là lằng nhằng riết người ta chịu không nổi đành bán để mình đi cho khuất mắt . Kekekeee…)
Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng trả giá thì cứ cười thầm trong bụng, đến đau cả bụng, suýt chút nữa là cậu đã phá ra cười . Nếu Hiểu Đồng không cau mặt lườm cậu còn thúc cho cậu một cái vào bụng, chắc là cậu đã cười ầm cả ra rồi.
Cuối cùng bà chủ quầy cũng chịu thua, bà nói:
- Thôi được, bán cho cháu với giá 600 ngàn vậy.
- Bốn trăm – Hiểu Đồng trả giá dứt khoát.
- Bác mua nó với giá bốn trăm rưỡi rồi, thôi vầy, cùng lắm bác bán cho cháu với giá 500 ngàn vậy – Bác chủ quầy thở dài nói.
Hiểu Đồng định nói gì đó nhưng mà Vĩnh Phong đã rút từ trong bóp ra tờ 500 ngàn đưa cho bà chủ rồi kéo Hiểu Đồng đi. Vừa đi cậu vừa liếc Hiểu Đồng rồi mĩm cười trêu chọc.
- Nói thật đi, tiền anh đưa em đi chợ, không phải em cũng trả giá như vậy chứ. Em có lạm dụng công quỷ hay không. Bỏ túi riêng số tiền trả giá được.
Hiểu Đồng nghe thấy Vĩnh Phong hỏi vậy thì cứng cả người, cô ngẩn đầu nhìn trời, chớp mắt vài cái rồi đi thẳng.
Vào quán nước, Vĩnh Phong chẳng nói gì cứ tủm tỉm cười mãi, Hiểu Đồng thẹn quá đành cúi đầu nói:
- Cái đó chỉ là con số rất nhỏ mà, hàng chợ khác với hàng lưu niệm chứ, chẳng thể bớt được bao nhiêu. Góp cả tháng trời cũng chỉ mua được một quyển sách mà thôi. Anh mua hàng cũng mất nhiêu đó, em trả giá được thì nó thuộc về em là đúng rồi.
Vĩnh Phong chẳng nói gì, chỉ chống cằm che miệng tiếp tục cười, khuấy khuấy ly cà phê trên mặt bàn. Hiểu Đồng cảm thêm xấu hổ, cô cúi đầu gặm cái ống hút, rồi thẹn quá hóa giận liền nói:
- Cũng tại anh trả lương ít quá thôi, lại không cho người ta đi làm thêm nhiều nơi, cho nên cho nên …
- Chẳng phải, anh đã bảo sẽ trả lương cho em thêm mà em có chịu đâu. Em đó, hóa ra là người chỉ thích tham cái lợi nhỏ chứ không thích tham cái lợi lớn. Sao bây giờ lại trách anh – Nghe Hiểu Đồng trách cứ, Vĩnh Phong bèn lên tiếng phản đối.
- Vậy khi về anh lên lương cho em ha – Hiểu Đồng cười nịnh nọt.
- Không được – Vĩnh Phong từ chối dứt khoát.
- Tại sao – Hiểu Đồng bặm môi hỏi.
- Anh không thể tập cho em thói quen tham lợi lớn được – Vĩnh Phong cười cười nói.
Hiểu Đồng biết Vĩnh Phong trêu mình, cô lườm lườm cậu nói:
- Vậy thì thôi, bây giờ em xin nghỉ việc, đi làm chỗ khác lương cao hơn, lại không bị ông chủ mình lợi dụng trắng trợn.
- Anh lợi dụng em khi nào chứ – Vĩnh Phong cố cãi.
- Vậy sau này, anh phải cách xa em ba bước, không được ôm em từ phía sau. Tuyệt đối không được đến gần em …- Hiểu Đồng nhướm mày khoái chí nói.
Vĩnh Phong nghe xong còn có thể nói thế nào nữa, chỉ có thể nói:
- Được rồi, về nhà anh sẽ lên lương cho em chịu không.
Hai người đi qua một nhà sách, Hiểu Đồng kéo tay Vĩnh Phong vào tìm sách. Vĩnh Phong để mặc Hiểu Đồng tim sách, cậu đến lựa cho bé Đường vài quyển truyện và tập vẽ. Thấy có mấy quyển sách có mấy hình vẽ trẻ con rất ngộ nghĩnh và đáng yêu, cậu bèn cầm lấy.
Khi hai người đi ra tính tiền, Hiểu Đồng thấy mấy quyển đó bèn nói:
- Cái này chỉ dành cho trẻ dưới hai tuổi, bé Đường 5 tuổi rồi, không thích hợp đâu.
Cô định đem trả lại nhưng Vĩnh Phong đã giật lại và nhìn cô đầy khuấn khích nói:
- Anh mua để giành cho con anh đọc.
Nhưng nào ngờ, Hiểu Đồng vỗ vai cậu nói:
- Vậy khi đó em sẽ đến chúc mừng.
Hiểu Đồng nói xong quay người mĩm cười bỏ đi. Vĩnh Phong chỉ có thể thở dài tự nhắc nhở mình » Sau này không được chọc giận cô nữa. »
- Một vị bác sĩ của một bệnh viện tâm thần muốn tìm ra một bệnh nhân có tinh thần tỉnh táo nhất để họ giúp ông cai quản các phòng bệnh.Ông đi đến phòng bệnh thứ nhất. Ông chỉ vào cái tivi hỏi cái này là cái gì. Một người đứng lên trả lời đúng bèn được vị bác sĩ đó cho làm tổ trường ở phòng bệnh đó. Ông đi đến phòng bệnh thứ hai, ông chỉ vào cái đầu đĩa hỏi cái đó là cái gì, một người đứng dậy trả lời đúng, được ông cho làm tổ trưởng ở phòng bệnh thứ hai. Ông đi đến phòng thứ ba, ông cầm cái điều khiển tivi lên hỏi, cái này là cái gì …
- Remote – Hiểu Đồng buộc miệng trả lời.
VĩnhPhong bèn cười phá lên nói:
- Được, anh phong cho em làm tổ trường phòng thứ ba.
- Á thì ra …
Hai chữ « anh gạt em « chưa kịp thốt ra thì đã phải nuốt lại xuống bụng bởi vì môi cô đã bị môi ai kia chiếm lấy. Nhanh chóng luồng lưỡi vào trong cửa răng cô đùa cợt. Đến khi cô gần như không thở được thì mới có tểh thoát được.
- Không chơi nữa – Hiểu Đồng nằm xuống dưới giường che dấu gò má ửng đỏ và nhịp tim đập mạnh của mình – Lần nào cũng bị anh hôn đến hụt hơi. Oxi chẳng thể nào lên đến não. Anh có biết là não thiếu oxi sẽ trở thành người đần độn hay không? Em không muốn sau này trở thành người đần độn đâu.
- Vậy em muốn chơi gì – Vĩnh Phong vẫn chưa buông tha cô, cái lưỡi vẫn lượn vòng trên bờ môi mọng của cô.
- Kể chuyện đi.
- Kể truyện – Vĩnh Phong nhìn cô chớp mắt một cái rồi nằm xuống – Anh không biết kể chuyện đâu, em kể đi.
- Vậy em kể anh nghe – Hiểu Đồng gật đầu rồi lấy giọng trầm buồn kể .
- Lúc trước ở gần phòng trọ của em, có một cô đang mang bầu dắt theo một bé gái cũng đến trọ. Hai mẹ con cô đơn rất vất vả sống cuộc sống rất khốn khó. Đến khi sinh nở cũng không có ai giúp đỡ, mẹ em thương tình đến giúp. Sau đó cô ấy đã kể câu chuyện về cuộc đời của mình cho mẹ con em nghe.
« Cô ấy có một người bạn trai thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, hai gia đình vô cùng thân thiết, người bạn trai ấy lớn hơn cô ba tuổi, thường chăm sóc cô, bảo vệ cô khỏi những kẻ bắt nạt, an ủi cô khi mẹ cô mất. Sau đó, cha mẹ người bạn đó bị tai nạn qua đời để lại người bạn trai đó một mình, cho nên ba cô đã đưa về nhà nuôi dưỡng như con trai của mình. Ba mẹ của bạn trai đó để lại gia sản khá lớn cho cậu bạn trai đó, cho nên ba cô đã dùng số tiền đó để làm ăn và thành công. Nhưng ông không hề có ý chiếm đoạt. Hai người lớn lên bên nhau, cả hai đều xinh đẹp, cuối cùng yêu nhau sâu đậm, ai cũng công nhận họ là một cặp xứng đôi. Sau khi chàng trai đậu đại học, ba cô dố lòng cho chàng trai ra nước ngoài học hành và xây dựng sự nghiệp, nên đem toàn bộ gia sản đưa cho chàng trai. Hai người chia tay nhau, hẹn chờ đợi nhau suốt đời và vào cái ngày chàng trai đi, cô đã trao thân cho chàng trai ấy. «...
« Trước1...128129130131132...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

Polaroid